"Tốt thôi, ngay cả khi có bị đi nữa thì có liên quan gì tới anh, anh có xuất hiện chống lưng cho tôi sao." Cô đảo mắt, giơ cổ tay lên và nhìn thời gian, "Tôi nói này đại thiếu gia, bên anh hiện tại chắc cũng khoảng hai giờ sáng đi, lúc này anh không ngủ còn mù quáng lôi kéo tôi nói chuyện là sao?"
Cô ấy ngày càng nói nhỏ đi, phía bên kia điện thoại cũng yên tĩnh theo.
Một hồi lâu sau Diệp Dục Sâm cũng không có nói gì.
Tô Vãn cho rằng hắn ngủ quên rồi mà điện thoại vẫn đang kết nói, cô định ngắt máy mà đột ngột nghe người nào đó khẽ hỏi: "Nhớ anh không?"
Tô Vãn →_→
Không hề, cô một chút cũng không nghĩ tới còn ước hắn mãi mãi không cần trở lại.
Nhưng những lời này cô không dám nói thẳng ra nha.
"Anh mới đi được có mấy ngày?" Cô lặng lẽ hỏi lại, "Được rồi, tôi có việc bận rồi, không nói chuyện với anh nữa, có chuyện gì chờ trở về nhà rồi nói sau đi."
Diệp Dục Sâm không lên tiếng.
Tô Vãn làm ngơ hắn đi, trực tiếp ngắt điện thoại, ngay phút chót lại nghe một câu quan tâm từ hắn: "Nhanh chóng giải quyết rồi sớm về nhà."
"Tôi hiểu rồi."
Cô hồi một câu rồi cúp máy.
Cố Dĩ Trạch đã đuổi tới phía sau cô.
Tô Vãn quay lại và trông thấy hắn cũng không biểu hiện phản ứng gì chỉ đưa ra một khuôn mặt lạnh lùng, như thể cô xem hắn không tồn tại cứ nâng bước vòng qua người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138515/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.