"Tốt thôi, ngay cả khi có bị đi nữa thì có liên quan gì tới anh, anh có xuất hiện chống lưng cho tôi sao." Cô đảo mắt, giơ cổ tay lên và nhìn thời gian, "Tôi nói này đại thiếu gia, bên anh hiện tại chắc cũng khoảng hai giờ sáng đi, lúc này anh không ngủ còn mù quáng lôi kéo tôi nói chuyện là sao?"
Cô ấy ngày càng nói nhỏ đi, phía bên kia điện thoại cũng yên tĩnh theo.
Một hồi lâu sau Diệp Dục Sâm cũng không có nói gì.
Tô Vãn cho rằng hắn ngủ quên rồi mà điện thoại vẫn đang kết nói, cô định ngắt máy mà đột ngột nghe người nào đó khẽ hỏi: "Nhớ anh không?"
Tô Vãn →_→
Không hề, cô một chút cũng không nghĩ tới còn ước hắn mãi mãi không cần trở lại.
Nhưng những lời này cô không dám nói thẳng ra nha.
"Anh mới đi được có mấy ngày?" Cô lặng lẽ hỏi lại, "Được rồi, tôi có việc bận rồi, không nói chuyện với anh nữa, có chuyện gì chờ trở về nhà rồi nói sau đi."
Diệp Dục Sâm không lên tiếng.
Tô Vãn làm ngơ hắn đi, trực tiếp ngắt điện thoại, ngay phút chót lại nghe một câu quan tâm từ hắn: "Nhanh chóng giải quyết rồi sớm về nhà."
"Tôi hiểu rồi."
Cô hồi một câu rồi cúp máy.
Cố Dĩ Trạch đã đuổi tới phía sau cô.
Tô Vãn quay lại và trông thấy hắn cũng không biểu hiện phản ứng gì chỉ đưa ra một khuôn mặt lạnh lùng, như thể cô xem hắn không tồn tại cứ nâng bước vòng qua người hắn và trực tiếp muốn rời đi.
Khoảnh khắc lướt qua người hắn thì bị Cố Dĩ Trạch đưa tay nắm lấy cổ tay của cô, dùng lực kéo cô thật mạnh đến trước mặt hắn và ấn cô lên tường.
"Bản lĩnh không tồi đấy, nhanh như vậy đã tìm được hậu thuẫn?" Hắn nghiến răng nghiến lợi và tiến lại gần cô, "Người đàn ông đó là ai? Cô với hắn tột cùng đã đi tới bước nào rồi hả?"
Tô Vãn dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng để nhìn hắn: "Anh ta là ai thì có liên quan gì tới anh? Cố thiếu chỉ cần hiểu rõ anh ta hiện tại là bạn trai của tôi, anh không đủ tư cách quản chuyện riêng của tôi, à, mà không đúng, từ trước đến bây giờ hình như tôi và anh cũng chưa từng có quan hệ gì, kể cả khi cả nhà tôi đều chết hết, anh cũng chưa đủ tư cách kiểm soát được tôi đâu nhé."
Cố Dĩ Trạch cho cô ánh mắt giết người, nếu mà một ánh mắt có thể giết chết người, phỏng chừng Tô Vãn bây giờ đã bị phanh thây ngàn mảnh.
Hắn chỉ mới đứng chỗ này không lâu, cuộc trò chuyện giữ Tô Vãn và Diệp Dục Sâm đại loại hắn không nghe được gì, chắc chắn người phụ nữ này sau lưng hắn thật sự đi tìm đàn ông.
Nhưng nghe được giọng điệu của cô mang vẻ thiếu kiên nhẫn, coi bộ rất chán ghét đối phương, điều đó chứng tỏ không phải cô cam tâm tình nguyện ở bên nhau với người kia.
Anh ta dự đoán hoặc cô đã bị nắm nhược điểm nào đó hoặc do thấy hắn cùng Dương Tuyết Tuyết ở bên nhau nên cố tình ở bên ngoài tùy tiện tìm một người không có bản lĩnh gì để làm bạn trai, nhưng thực ra trong lòng khó chịu với người ta như vậy thái độ rõ là kém rồi.
Trước sau xem xét, hắn cảm thấy giả thuyết sau hợp lý hơn.
Nghĩ về điểm này, hắn cười chế nhạo: "Tô Vãn, cô đúng là thấp kém."
Mặt Tô Vãn cứng đơ lại.
Chẳng bao lâu thì khuôn mặt đã duy trì lại nét cười, hơn nữa cười đến đặc biệt sáng lạn: "Đúng là Cố thiếu rất quan tâm đến tôi, ngay cả việc tôi gọi điện cho bạn trai anh cũng nghĩ cách để nghe lén, anh nhốn nháo thế không phải đã thích tôi rồi sao, cho nên mới ganh tỵ nhỉ?"
Cô nghiêng người cười cười, cả người đều muốn dán lên người hắn.
Hương thơm nhẹ từ tóc của người con gái bay vào chóp mũi hắn, Cố Dĩ Trạch sững sờ một lúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]