Tô Vãn tức giận và hét toáng lên nhưng sau đó nhìn lại khuôn mặt của người đàn ông nào đó đang lạnh dần bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có một chút lúng túng.
Diệp Dục Sâm quay đầu lại với khuôn mặt không cảm xúc nhìn cô: "Tôi phải báo cáo gì với em?"
Tô Vãn trầm mặc.
Cô thiếu chút nữa thì quên mất, người này là chủ nhân của cô và cô chỉ là con vật nuôi thì làm gì có tư cách hỏi bất cứ chuyện gì về anh ta cơ chứ.
"Bảo bối, nhớ kỹ em là người phụ nữ của tôi." Diệp Dục Sâm lạnh lùng nhìn cô một cái, "Tôi cho em tự do thoải mái ở bên ngoài nhưng không đồng nghĩa cho phép em được qua lại mờ ám với người đàn ông khác, thế nên tốt hơn em vẫn là phân rõ giới hạn với hắn ngay."
Cô ôm đỡ trán có chút đau đầu: "Vậy, Diệp tổng, khi nào anh sẽ nổi giận?"
"Bây giờ, ngay lập tức!" Diệp Dục Sâm âm trầm hàn khí quấn quanh mà nhìn cô chăm chăm.
Tô Vãn chỉ còn biết thở dài bất lực: "Xem như là tôi cầu xin anh đi, từ nay về sau hể là chỗ nào tôi xuất hiện anh đừng có mặt ở đó, không thì anh nói trước anh ở đâu để tôi tránh được không, à, mà khi ở trước mặt người khác nhớ nói chúng ta không quen biết nhau, đừng đến gần tôi càng không cần thiết để mọi người hiểu lầm điều gì hết."
"Em đang sợ cái gì?"
Anh nhanh tay ôn lấy vòng eo thon gọn của cô, đem cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138507/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.