Tô Vãn cảm thấy đầu óc họ Cố này bị chạm dây rồi và cảm thấy chính bản thân cô đây cũng sắp bệnh tới nơi.
"Tôi không..."
Lời nói cự tuyệt vừa đến bên miệng thì Cố Dĩ Trạch đã đưa tay kéo cô rời khỏi ghế: "Em ra đây với anh một lát."
Tô Vãn: "..."
Dưới hoa viên.
Cô lấy tay hất Cố Dĩ Trạch ra rồi khoanh tay lại trước ngực mình lạnh nhạt đứng sang một bên: "Anh đây là làm muốn làm cái quái gì thế hả?"
"Tôi chẳng làm gì cả, chỉ không muốn nhìn vẻ mặt đắc ý của cô." Cố Dĩ Trạch sử dụng ánh mắt vô cùng miệt thị và mỉa mai nhìn cô, cười khinh bỉ một cái rõ, "Những bức ảnh đó chính là cô gửi cho ông nội xem?"
"Anh có bệnh à?" Tô Vãn mắng hắn, "Việc đó thì mang lại lợi ích gì cho tôi?"
"Không dễ để có lợi ích nhỉ?"
Hắn mở di động lên, lật mở ra một bức ảnh từ album đưa tới trước mắt cô, "Người trong đó chính là cô, Tô Vãn, cô có nên nói cho tôi biết người đàn ông bên cạnh là ai không?"
Tô Vãn nhếch mày lên.
Bức ảnh này được chụp chính là lúc cô cùng Tô Kiến Nam gây hấng và quyết liệt đồi rời khỏi Tô gia, tài xế của Diệp Dục Sâm đưa đón cô đã bị người khác cố ý chụp lại.
Một loạt các bức ảnh đều là cảnh tài xế xe BMW nói chuyện với cô và cả quá trình mang hành lý lên xe hết thảy đều bị chụp lại.
Cô cũng không biết người quan tâm nào đã chụp và gửi những bức ảnh này cho hắn, thật trùng hợp là tên tài xế lớn lên một có chút gọi là đẹp trai, quý phái, lịch sự vì vậy mà Cố Dĩ Trạch đã hiểu lầm mối quan hệ của bọn họ.
"Chà, tôi thừa nhận vậy, đúng là bên ngoài tôi có đàn ông đấy nhưng đó là việc riêng tư của tôi chắc không phiền Cố thiếu đây hỏi thăm đến thế đâu nhỉ?"
Cô cười nhếch mép, "Nếu anh không hài lòng thì anh có thể tự nhiên mà đem chúng cho ông nội, cha mẹ của anh xem, dù sao tôi cũng chán rồi cùng lắm thì hủy hôn."
Cố Dĩ Trạch bỗng gọi cô lại khi thấy cô xoay người đang tính rời đi: "Cô đứng lại đó."
Tô Vãn không quay người lại, nói: "Còn chuyện gì nữa?"
"Tôi không đồng ý việc hủy hôn." Hắn dừng một lát, suy nghĩ cẩn thận rồi nói tiếp: "Tôi thấy ông nội làm không sai, trong nhà cần chính là một cô con dâu đàng hoàng và có sĩ diện, cô phù hợp hơn Tuyết Tuyết."
Tô Vãn có chút buồn cười: "Cố thiếu theo như ý anh có nghĩa là lá cờ đỏ ở nhà sẽ không vứt mà lá cờ màu bên ngoài vẫn phất phơ đúng không?"
"Đó là cách giải quyết khó khăn hiện tại chủ yếu trấn an các trưởng bối trong nhà."
"Đó là cách của riêng anh nhưng tôi không đáp ứng." Cô từ chối lời đề nghị của anh ta mà không cần phải suy nghĩ, rũ bỏ đi sự kiềm chế của cơn tức cô xoay người lại nhìn vào hắn: "Anh muốn đính hôn hay trực tiếp tổ chức hôn lễ ngay cũng được, chỉ là nếu anh không sợ không có cô dâu trong buổi lễ mà thôi."
"Tô Vãn!"
Cô Dĩ Trạch bị cô chọc tức tới nổi nóng, "Cô đừng quên bố của cô vì dựa vào ai mà bò được tới địa vị hôm nay, muốn cùng tôi hủy hôn nên nhớ kĩ Tô gia kia sẽ bị dồn ép trở về ban đầu, tệ hơn là chẳng được như thế nữa, cô thật sự để bố cô phá sản sao?"
Tô Vãn không nói.
Sản nghiệp của Tô gia đều do một tay ông ngoại cô sáng lập nên, sau này khi ông ngoại già và sức khoẻ không được tốt, ông mới lực bất tòng tâm dần dần giao cho con rể mình, cũng chính là Tô Kiến Nam.
Nếu có thể, cô vẫn hy vọng cố gắng hết sức giữ lại tâm huyết của ông ngoại và lấy lại tất cả những thứ này từ trong tay Tô Kiến Nam.
"Vãn Vãn, tôi biết cô vẫn còn thích tôi, thấy tôi cùng Tuyết Tuyết ở cạnh nhau nên cố tình ra ngoài tìm đàn ông để kích thích tôi, phải không?"
Cố Dĩ Trạch nắm lấy bả vai cô đem cô xoay người lại đối mặt với hắn, Tô Vãn cúi đầu không nói lời nào, hắn trực tiếp nâng mặt cô lên cúi đầu muốn hôn cô.
"Hai người làm đại gia chờ thật lâu."
Phía sau phát ra tiếng nói lạnh lùng trầm thấp làm Tô Vãn giật mình vội vàng dùng sức đem Cố Dĩ Trạch đẩy ra xa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]