Từ Thụy tái mặt khi nhìn vào ánh mắt Tô Kiến Nam, "Nói thật lần này cũng không phải lần đầu tiên, ngày thứ tư Tô Như Nguyệt có lừa đem chị của mình đến quán rồi chuốc say, lại nói tôi ra đường tìm hai tên lưu manh..."
"Đủ rồi!" Tô Kiến Nam lạnh giọng quát lớn.
Một phòng mỗi người một biểu cảm khác nhau, không ai lên tiếng.
Cố Dĩ Trạch đang nhìn Tô Vãn, người phía sau lại không nhìn hắn, chỉ nhìn Lâm Mỹ Lan mà cười lạnh: "Dì à, sự tình thế này có phải dì cũng không hay biết?"
Lâm Mỹ Lan lùi lại sau một bước.
"Các người luôn miệng nói coi tôi là con gái là chị gái, kết quả lại chính là đối xử với tôi như vậy. Dì à, dì đối đãi với tôi đúng thật là tốt quá."
"Không, đây đều không phải là sự thật, là mấy người đã thông đồng với nhau, cùng nhau đến để hãm hại Như Nguyệt." Lâm Mỹ Lan cố chấp cãi lại, đối với những việc Tô Như Nguyệt đã làm với cô, đến một việc cũng không chịu nhận.
Tô Vãn cũng không để ý tới: "Được rồi, không cần phải nói thêm gì nữa, chuyện ngày hôm nay tôi không báo cảnh sát, cũng có thể các người chó cùng giết dậu, tôi có thể không tiết lộ ra ngoài, nhưng mẹ con các người nhất định phải chuyển ra ngoài, từ hôm nay trở đi, có cô ta thì không có tôi, có tôi thì không có cô ta.
Cô vừa nói xong câu đó, cũng mặc kệ người khác phản ứng thế nào, liền quay người bỏ đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138483/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.