Từ Thụy tái mặt khi nhìn vào ánh mắt Tô Kiến Nam, "Nói thật lần này cũng không phải lần đầu tiên, ngày thứ tư Tô Như Nguyệt có lừa đem chị của mình đến quán rồi chuốc say, lại nói tôi ra đường tìm hai tên lưu manh..."
"Đủ rồi!" Tô Kiến Nam lạnh giọng quát lớn.
Một phòng mỗi người một biểu cảm khác nhau, không ai lên tiếng.
Cố Dĩ Trạch đang nhìn Tô Vãn, người phía sau lại không nhìn hắn, chỉ nhìn Lâm Mỹ Lan mà cười lạnh: "Dì à, sự tình thế này có phải dì cũng không hay biết?"
Lâm Mỹ Lan lùi lại sau một bước.
"Các người luôn miệng nói coi tôi là con gái là chị gái, kết quả lại chính là đối xử với tôi như vậy. Dì à, dì đối đãi với tôi đúng thật là tốt quá."
"Không, đây đều không phải là sự thật, là mấy người đã thông đồng với nhau, cùng nhau đến để hãm hại Như Nguyệt." Lâm Mỹ Lan cố chấp cãi lại, đối với những việc Tô Như Nguyệt đã làm với cô, đến một việc cũng không chịu nhận.
Tô Vãn cũng không để ý tới: "Được rồi, không cần phải nói thêm gì nữa, chuyện ngày hôm nay tôi không báo cảnh sát, cũng có thể các người chó cùng giết dậu, tôi có thể không tiết lộ ra ngoài, nhưng mẹ con các người nhất định phải chuyển ra ngoài, từ hôm nay trở đi, có cô ta thì không có tôi, có tôi thì không có cô ta.
Cô vừa nói xong câu đó, cũng mặc kệ người khác phản ứng thế nào, liền quay người bỏ đi.
Cố Dĩ Trạch nhìn Tô Kiến Nam, vội vàng quay người đuổi theo cô.
Diệp Dục Sâm nhìn theo hai người dần khuất bóng, ánh mắt lướt nhìn xung quanh đầy đe doạ.
"A Thư, chúng ta cũng nên về thôi." Hắn ta nói một câu, rồi cất bước ra ngoài.
Khi đi qua Lâm Mỹ Lan, Diệp Lục Sâm không nặng không nhẹ mà hừ lạnh một tiếng.
Lâm Mỹ Lan kinh hãi ngẩng đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt lạnh băng tối đen của hắn ta, ánh mắt mơ hồ mang ý cảnh cáo đầy phẫn nọ khiến lòng bà ta chợt lạnh, rồi hắn ta liền thu lại ánh mắt, giống như cái gì cũng đều chưa xảy ra.
Trò hay hạ màn, tốp ba tốp năm trong phòng cũng giải tán hết, khá nhanh, mới vừa rồi khách sạn còn náo nhiệt mà giờ bên trong chỉ thấy còn lại hai vợ chồng Tô Kiến Nam.
"Kiến Nam, tôi thật không có, nhiều năm như vậy tôi đối xử với ông thế nào ông đều thấy cả, chuyện hôm nay, tôi khẳng định là bọn họ thông đồng với nhau, vu oan cho tôi và Như Nguyệt.
Lâm Mỹ Lan giữ lấy tay chồng mình, mong rằng hắn giúp đỡ.
Nhưng giây tiếp theo, bà ta liền bị ông ta lạnh lùng hất tay ra.
"Những lời vừa rồi hẳn là cô đã nghe thấy, từ hôm nay trở đi, các người cũng không cần trở về nhà, tìm một chỗ cho mình đợi đi"
Từ góc độ của Tô Kiến Nam mà nói, hắn kỳ thật không quan tâm ai đúng ai sai, liền nghĩ về mối hôn ước giữa Tô Vãn và Dĩ Phong, hiện tại mặc kệ phát sinh điều gì, hắn đều hướng về Tô Vãn.
Dù sao cô cũng có thân phận tại đó, thiếu phu nhân tương lai của Cố thị, đây mới là điều mang lại lợi ích cho gia tộc của hắn. Cho nên, thời khắc này, hắn đã có quyết định.
"Bóp..."
Tô Như Nguyệt đứng ở cửa phòng ngủ, Tô Kiến Nam nhìn thấy cô nhưng vẫn mặc kệ, lời nói và ánh mắt ấy đã làm cô tổn thương, tức giận mà ngất đi.
"Như Nguyệt!" Lâm Mỹ Lan chạy vội tới.
"Con tỉnh lại đi, đừng doạ mẹ con ơi!"
...
Hôm nay khi những chuyện này được nói ra, Tô Như Nguyệt cũng có chút oan uổng.
Ban đầu đúng là cô ta có thương lượng với Từ Thụy nhằm hãm hại Tô Vãn đẩy cô vào chỗ chết, nhưng căn bản là chưa kịp động thủ, khi vào phòng chỉ là Từ Thụy đưa cho một chén nước, liền mơ màng ngất đi. Sau đó xảy ra chuyện gì, cô ta hoàn toàn không biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]