"Mày là cái thá gì? Nơi này tới lượt mày lên tiếng à?"
Một số người không có não, tỷ như vị Từ thiếu kia, liền đem Diệp Dục Sâm đang xen vào chuyện của hắn thành một tên tiểu tử thối mà lạnh lùng ra chất vấn.
Diệp Dục Sâm không thèm để tâm tới loại vấn đề nhàm chán của hắn, tầm mắt lạnh băng đảo qua trên người hắn, chỉ một cái liết mắt đã làm hắn thấy ớn lạnh phía sau.
Từ thiếu không muốn thừa nhận chính mình bị hù bởi ánh mắt của Diệp Dục Sâm, vừa định phản bác, nhưng Cố lão gia tử đã nhanh chống chộp lời nói trước.
"Đó cũng chính là những lời tôi muốn nói, cậu nói Vãn Vãn cùng cậu đi khai phòng, từ trước đến nay quầy lễ tân của khách sạn luôn có máy giám sát. Nếu hai người xuất hiện ở đó chắc chắn sẽ để lại bằng chứng. Chúng tôi không ngại gọi người đi kiểm tra xem tột cùng ai trong hai người đang nói dối.
Lão gia tử đem cây gậy dùng sức mà đập xuống sàn, giọng nói mười phần oai nghiêm, khí phách truyền vào tai mọi người ở đây.
Toàn bộ đại sảnh lạnh ngắt như tờ.
Tô Vãn từ sau lưng Diệp Dục Sâm tiến lên một bước quay lại đối diện mẹ con Tô Như Nguyệt dùng âm mũi hừ một cái châm chọc cùng mỉa mai.
Sắc mặt Tô Như Nguyệt trắng bệch.
Tô Vãn không nói gì lạnh lùng đi ngang qua mặt bọn họ đến trước mặt Từ thiếu: "Tôi hình như không có thù với anh, cũng không biết vì sao anh đột nhiên đến phá tôi, nhưng hiện cũng chả muốn biết nữa, muốn nói gì thì đến đồn cảnh sát mà nói."
"Mày! ĐCM mày! Đừng có mà kêu ngạo!"
Từ thiếu thẹn quá hoá giận, chửi rủa cô.
Tô Vãn không thèm để ý tới anh ta, liền thay đổi mục tiêu đi đến trước mặt mẹ con Cố Dĩ Trạch: "Cố thiếu muốn từ hôn sao?"
Khoé miệng Cố Dĩ Trạch khẽ động, còn chưa kịp mở miệng thì Tô Vãn đã nhanh hơn một bước nhún vai mở miệng nói: "Vậy thì từ hôn đi, tôi cũng quá mệt mỏi rồi, cũng chẳng có ý định cùng anh tiến thêm một bước."
"Tô Vãn!"
Cô Dĩ Trạch nghiến răng, khuôn mặt méo mó khó côi, không biết là đang tức giận hay là bị gì.
"Không phục à? Thẹn rồi sao!"
Tô Vãn lạnh lùng từ hôn làm mọi người đều tỏ vẻ kĩnh hãi, chỉ cố Diệp Dục Sâm thì không, anh ta xém nữa là bật cười.
May thay, cuối cùng anh ta cũng kiềm nén lại được, duy trì lại cái bộ dáng lạnh lùng người lạ chớ lại gần của mình, dường như tất cả mọi điều này không liên quan gì đến anh ta.
"Vãn Vãn đừng xúc động, chuyện này nhất định ông sẽ làm chủ đồi lại trong sạch cho con."
Cố lão gia tử duỗi tay giữ tay cô lại, ánh mắt tuyệt vọng nhìn Cố Dĩ Trạch ra hiệu cho hắn đến, nhưng Tô Vãn dứt khoá chặt đứt đường sống: "Ông ơi, con xin lỗi, con có chút không được thoải mái, con không muốn có thêm rắc rối, con về trước đây."
Cô bỏ lại một câu rồi đi thẳng ra ngoài.
Lão gia tử trừng mắt Cố Dĩ Trạch, tay cầm cây gậy cơ hồ muốn đánh hắn: "Mày còn đang tính xem cái gì nữa? Còn không mau đuổi theo?"
"Ông nội, con..."
Cố Dĩ Trạch còn muốn nói cái gì nữa nhưng vừa mở miệng liền bị Cố lão gia tử ngắt lời: "Mày cái gì mà mày, còn không nhanh đuổi theo, không đem người mamg về cho tôi, đừng trách tôi đây không nhận cháu."
"Không cần." Diệp Dục Sâm từ nãy giờ không nói gì bỗng mở miệng, "Tôi còn có một số điều cần thương lượng với Cố tổng đây, phiền Cố tổng một chút thời gian."
Cố Dĩ Trạch không nhận ra anh ta là ai, nhưng nhìn hắn cùng ông nội cùng tới, đoán ra danh tính của anh ta cũng không bình thường.
Hắn nhíu mày: "Vị này là?"
Cố lão gia tử chống gậy đến gần: "Giới thiệu một chút, vị này chính là người đứng đầu tập đoàn Thịnh Hoàng, Diệp tổng, mới từ Đế Đô đến đây, Dĩ Trạch, lại đây chào hỏi Diệp tổng đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]