Editor: Alissa.
"Anh trước tiên buông tôi ra đi, tôi muốn ăn cơm."
Tô Vãn không thể chịu đựng nỗi tư thế thân mật của hai người họ, duỗi tay đẩy đầu vai hắn ra một chút, tìm cớ muốn trở về chỗ ngồi của chính mình.
"Không cần, cứ như thế này ăn đi."
Hắn cười một tiếng vừa cắt gan ngỗng trên đĩa của mình đút cho cô ăn,Tô Vãn cảm thấy hành động này có chút giống cho tiểu cẩu ăn liền muốn cự tuyệt, nhưng người nào đó căn bản là làm ngơ hành động của cô.
Cô cố làm ra vẻ tự nhiên cắn một miếng gan ngỗng trên chiếc nĩa hắn đưa tới, Diệp Dục Sâm nhìn cô ăn ý cười trong mắt càng gia tăng, đem toàn bộ thức ăn trong mâm đều đút cô ăn hết mới thoả mãn mà buông cô ra.
"Đi thay y phục, lát nữa tôi gọi người đưa em về, đừng để người trong nhà lo lắng."
Tô Vãn đang cầm khăn ăn lau miệng, nghe hắn nói, chợt sững sờ quay đầu nhìn hắn nghi ngờ, phảng phất đoán xem lời nói của hắn tính là thật sao.
Tên gia hoà này hao tổn tâm tư trói cô đến đây, bắt cô tắm rửa dùng bữa tối xong lại dễ dàng có thể buông tha sao?
"Như thế nào, không nghĩ muốn đi sao?"
Anh ta rõ ràng là đã nhìn thấu tâm tư của cô, mỉm cười đưa tay véo mặt cô,"Được thôi, tối nay ở lại ngủ cùng anh, đúng lúc anh cũng luyến tiếc không muốn rời xa em, không bằng chúng ta có thể bên nhau nhớ lại cảm giác đêm hôm đó..."
"Không, Không cần!"
Cảm giác được ngón tay của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/152955/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.