Editor: Alissa.
Đáp lại cô là tiếng cười lạnh nhạt đến cực điểm, những ngón tay thon dài như ngọc bích nhẹ nhàng nắm cằm cô, Tô Vãn bị buộc phải ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là một đôi mắt đen nhánh, u ám.
Đó là một loại ánh mắt!
Lạnh băng, u ám, tựa hồ còn mang theo chút hung ác nham hiểm chứa đầy ý niệm giết người ghê rợn, ánh nhìn sâu hút xoáy vào tâm người đối diện.
Cô run rẩy và muốn kéo khoảng cách với anh. Nhưng mà cơ hồ cùng lúc nghe thấy người đàn ông này hừ lạnh.
"Kết hôn còn có thể ly hôn, chỉ một vị hôn phu tính cái gì?" Anh nâng cằm cô lên cao hơn. "Em chỉ cần nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, em là của riêng tôi, những người trước đây, bất kể họ là ai, đều cùng em không có quan hệ."[/ORG][ORG][/org][ORG]
Một chút huyết sắc còn sót lại trên gương mặt Tô Vãn liền mất sạch.
Trực giác nói với cô rằng người đàn ông này rất nguy hiểm và khủng khiếp.
Cô muốn thoát thân, cầu người đến cứu, nhưng người đàn ông ngày càng gần hơn, đem Tô Vãn vây hãm trong một góc chật hẹp trên xe.
Tô Vãn cảm thấy mình sắp nghẹt thở.
Cùng lúc, thư ký quay đầu lại, ho lớn một tiếng: "Diệp tổng, ngài hẹn Cố Dĩ Trạch nửa giờ sau gặp mặt, hiện tại còn đi sao?"
"Không, trở về."
Chiếc xe khởi động chậm chạp và lái về phía đường.
Tô Vãn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, sự bất an trong lòng ngày càng lớn, tay và chân đều ra sức giãy dụa: "Anh làm gì vậy? Buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/152952/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.