Trong sàn nhảy, Dương nữ vương và Tô Tiểu Đại nhảy rất vui, giống như muốn giải phóng tâm trạng buồn bực của bản thân vậy.
“Tiểu Đại, cậu và anh ta ở cùng một chỗ?” Dưới nền âm nhạc chát chúa, Dương nữ vương cố sức nói to.
“Cậu bảo gì cơ? Ồn quá không nghe được.” Trong lòng cô còn đang băn khoăn việc anh làm tổn hại danh dự, còn tự hỏi tại sao anh ta lại làm thế.
Bất đắc dĩ chị phải hét vào tai cô: “Mình hỏi cậu sao lại ở cùng anh ta?”
Vào lúc này, đầu óc Tô Tiểu Đại còn chưa tỉnh táo nhưng cũng không say lắm, dừng một chút cô mới ngập ngừng đáp: “Thì là vậy đấy.” Cô không muốn lừa lạt chị, nhưng cô còn phải tuân thủ hiệp ước kia nên tạm thời đành thế, đợi sau khi cô giải quyết ổn thỏa chuyện rắc rối với anh ta thì cô nhất định sẽ thành thực khai báo để được nhận chính sách khoan hồng.
Dương nữ vương rất thính tai nên bèn gào to: “Cái gì gọi là thì như vậy đấy? Có thì nói có, không thì nói không!”
Nghĩ đến bộ mặt hắc ám của Lăng Duy Trạch, cô cố dằn lòng, cắn răng “phải” một tiếng, hi vọng mọi thứ có thể sớm tới hồi kết. Rốt cuộc Dương nữ vương cũng chịu chấp nhận sự thật, ừ, hai người bọn họ đang yêu nhau, thiệt tình, chị có chút sầu não đấy. Nhạc tắt, chị lôi Tô Tiểu Đại ra khỏi sàn nhảy và hỏi: “Anh ta đối với cậu tốt không?”
Tô Tiểu Đại nghiêng đầu suy nghĩ giây lát: “Ừm, tạm được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-khong-phai-toi/2016399/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.