“Cô cô? Giống Tiểu Quả ấy à?” Lăng Duy Trạch nghi hoặc nhìn Tô Tiểu Đại, đó là cái gì? Được rồi, thứ lỗi cho Lăng thiếu tuổi thơ bất hạnh, chưatừng xem qua Cô Long – Dương Quá. Không ngờ mình vô thức đề cao bạn gáicũ của chồng, ác, nhưng cô cũng chỉ thuận miệng mà gọi thôi.
“Chính là rất đẹp, rất thuần khiết.”
Lăng Duy Trạch sáng tỏ: “Vậy sao?”
Là phụ nữ có chung một bệnh, thấy gái đẹp đều sẽ hỏi chồng hoặc bạn trairằng cô ta có xinh đẹp không? Bình thường lúc này đàn ông đều rất khólàm người. Anh nói xinh đẹp đi, phụ nữ sẽ bảo anh đứng núi này trông núi nọ, đã có vợ mà còn để lọt vào mắt bóng hồng khác. Anh nói không xinhđẹp đi, phụ nữ cũng sẽ vặn xoắn lại, anh quá dối trá rồi! Đành thừanhận, phụ nữ điểm này đúng là loài sinh vật khó chịu.
Mà Tô TiểuĐại cũng không phải tiên mắc đọa trên trời, cô không làm khó dễ ai, càng không tỏ ra kiểu cách, nhưng lúc này khó tránh khỏi vấn đề này. Bạn gái cũ của chồng mình vô cùng xinh đẹp, tuy rằng đã kết hôn rồi.
“Cô ấy đẹp lắm.” Cho dù là ai thì khi biết bạn gái cũ ‘tốt tướng’ hơn mìnhthì cũng sẽ không thoải mái lắm, chồng đã quen ‘sơn hào hải vị’ rồi,quay sang ‘cháo trắng rau dưa’ có vừa miệng nổi không?
Lăng DuyTrạch là kẻ lười thăm dò tâm tư phụ nữ, hơn nữa cô ngốc như vậy, chỉ cần ăn no mặc ấm thì còn nghĩ nhiều cái gì. Anh vùi mặt vào hõm cổ Tô TiểuĐại, lơ đãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-khong-phai-toi/2016289/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.