“Làm sao? Làm sao? Khóc cái quỷ gì thế!” Lan Na thiếu kiên nhẫn nói.
“Sao thế An An?” Cốc Tuyết và Hà Tử Mạt đang xem trang bị mới, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Cố Nhược An, liền vội hỏi.
“Lão đại ơi, Tử Mạt ơi, Na Na ơi, nếu mọi người không đến nhanh, tớ sẽ bị người ta luân bạch!”
“Cái gì? Kẻ nào dám! Ở đâu?” Vừa nghe Cố Nhược An nói vậy, Lan Na lập tức nhảy dựng lên.
“Nam Minh – 1237, 957, nhanh lên, mang theo thuốc, tớ bị định thân và choáng váng rồi!”
“Tới đây!” Cốc Tuyết và Hà Tử Mạt cũng vội vàng thao tác tiểu nhân trong trò chơi nhanh chóng chạy tới chỗ Cố Nhược An.
[Phụ cận] Đạm Nhược An Niên: ==, sao các ngươi muốn luân bạch ta!
[Phụ cận] Thố Quyết Lạp Lạp: Nhìn ngươi thấy khó chịu, đồ yêu tinh, tiểu tam, không biết xấu hổ.
[Phụ cận] Đạm Nhược An Niên: Ngươi mới là kẻ không biết xấu hổ, ta làm gì ngươi, ta cướp chồng ngươi sao? Dù có chết cũng phải cho ta một cái chết minh bạch chứ!
Bây giờ thời gian cấp bách, mấy người lão đại chưa tới, Cố Nhược An chỉ có thể dùng kế “kéo dài”.
[Phụ cận] Thố Quyết Lạp Lạp: ……
[Phụ cận] Spec!al_Hải Nữu: Hừ! Để ngươi chết minh bạch! Làm gì có ai không biết Bảo Bối và đại thần mới là một đôi, ngươi là đồ hồ ly tinh quyến rũ đại thần.
[Phụ cận] Spec!al_Sử: Đúng vậy, còn không biết xấu hổ mà kể ra trước mặt mọi người, vừa nhìn đã biết ngươi nói hươu nói vượn, lúc Bảo Bối và đại thần ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-dai-than-du-do-tieu-y-su/47415/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.