“Nha đầu chết tiệt kia, cậu thành thật khai báo mau, cậu đã làm gì?” Lan Na một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi Cố Nhược An, giống như một người đàn bà chanh chua chửi mắng.
“Tớ thật sự không làm gì cả? Tớ oan uổng mà, tớ cũng không biết có chuyện gì xảy ra?” Dưới sự cưỡng ép của Lan Na, khí thế của Cố Nhược An giảm xuống, thanh âm cũng thấp đi mấy phần.
“An An à, vậy sao cậu lại song tu với đại thần chứ? Cậu định nói với tớ người kia không phải là cậu?” Khuôn mặt luôn lạnh nhạt của Hà Tử Mạt cũng hơi nứt vỡ, rõ ràng là bộ dáng cực kỳ tò mò.
“Tớ cũng không biết, lúc ấy tớ lên thế giới gào một tiếng cần tổ đội song tu, liền có người tổ đội tớ, tớ cũng không nhìn, không phải là nhân vật nam sao, ai biết có phải là yêu nhân không!” Cố Nhược An cảm giác mình còn oan hơn Đậu Nga, không phải là song tu ư, ngày nào mình chả làm nhiệm vụ này, tại sao tối qua lại xui xẻo như vậy chứ!
“Ngất, I phục you! Phải biết rằng đại thần chưa từng song tu với người chơi nữ, cậu là người thứ nhất, lần đầu tiên của đại thần đã cho cậu rồi!” Vẻ mặt Cốc Tuyết khinh thường nhưng không khó nhìn ra nụ cười mơ hồ.
“Tớ thật sự oan uổng mà! Oan đến mức tuyết rơi tháng sáu rồi! Tớ có thể nói là đại thần bị trộm ID không?” Cố Nhược An ngửa mặt lên trời thở dài.
Thật ra thì vị đại thần nào đó không bị trộm nick mà bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-dai-than-du-do-tieu-y-su/47411/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.