Thanh âm của Thẩm Dục Hiên không lớn nhưng vì tất cả mọi người đang im lặng, kí túc xá khá yên tĩnh nên Cố Nhược An và ba người kia cũng nghe thấy.
“Thẩm học trưởng, anh biết em sao?” Cố Nhược An cảm thấy kì quái, thật sự không nhớ ra là mình từng quen vị học trưởng này.
“Lão đại, cậu quen học muội này sao, thế là cậu không đúng, cực kì không ngay thẳng rồi, quen học muội xinh đẹp tới vậy mà lại che giấu, chưa từng nói với bọn tớ.” Cao Mân vừa nghe xong lập tức nổi giận.
“Khụ, khụ khụ!” Bành Phái nhìn lướt qua khuôn mặt nhanh chóng âm u của lão đại nhà mình, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Cao Mân, tên này, tên này đúng là ngu ngốc!
Mà Phương Thiên Dật ngồi một bên suy tư nhìn lão đại nhà mình một cái, lại nhìn Cố Nhược An một cái, mắt lập tức sáng rực lên, có jq?
Thẩm Dục Hiên bên kia thấy Cố Nhược An không có phản ứng gì, nghĩ rằng cô đã quên, sắc mặt lại bình tĩnh như cũ, cúi đầu vừa ăn cơm vừa mở miệng: “Không có gì, nhậm nhầm người, em học khoa máy tính à, chờ anh một lát, xong ngay đây!” Thẩm Dục Hiên cũng thầm buồn bực, đều do chủ nhiệm khoa kia, sáng sớm đã gọi mình tới phòng làm việc, vừa khen ngợi tặng thưởng, vừa bảo mình đã làm vẻ vang cho trường học, cứ kéo lấy mình nói chuyện cả nửa ngày, sau đó tới khoa máy tính, lại nói chuyện nửa buổi nữa, cuối cùng còn khuyên mình có muốn chuyển sang khoa máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-dai-than-du-do-tieu-y-su/2067433/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.