Không cho mọi người quá nhiều thời gian cảm thán, đại thần đã khôi phục bình tĩnh, vung tay lên nói với mọi người: “Tiếp tục.” Sau đó Cố Nhược An đã tiêu xài mấy giờ tuổi xuân trong đủ loại phụ bản. Dù Cố Nhược An không cần đánh quái, không cần thêm máu, chỉ cần chạy theo là được, nhưng Cố đại tiểu thư vẫn bị đánh cho thương tích đầy mình. Vì sao ư, ngồi đau cả mông, tay cũng mỏi, còn chưa hết, quan trọng nhất là kĩ thuật di chuyển rách nát của Cố đại tiểu thư. Bởi vì đã phạm sai lầm một lần cho nên để không vi phạm lần nữa, Cố đại tiểu thư còn chuyên chú hơn cả lúc tham gia thi cử, hết sức chăm chú học di chuyển, đứng lại, để đại thần không cần phải phân tâm ra bảo vệ mình nữa. Đến cơm tối cũng là ăn trước máy tính, mãi tới lúc tắt đèn mới coi như thoát được một kiếp.
Nằm trên giường, Cố Nhược An thoải mái duỗi người, sau đó cảm thán: “Thăng cấp thật mệt mỏi!” Lập tức bị một chiếc gối từ bên cạnh bay sang nện vào người. Người ném thật sự không chịu nổi nữa mà lên tiếng.
“Nha đầu chết tiệt kia, cậu như thế mà còn kêu mệt, không cần đánh quái, không cần quần liệu, chỉ cần đi theo là có thể thăng cấp, cậu nói xem, tối nay cậu thăng bao nhiêu cấp, tớ và lão đại, Tử Mạt khổ khổ cực cực, mệt muốn chết cũng không bằng một phần của cậu, cậu còn dám nói thế! Tức chết mất! Lan Na lập tức ngồi dậy, chửi mắng Cố Nhược An một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-dai-than-du-do-tieu-y-su/2067427/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.