Tay trái xách con gà, tay phải xách con vịt, sau lưng còn cõng một cậu bé mập, í a í a ơi…
Diệp Vũ không xách gà, cũng chẳng xách vịt, nhưng cô mang theo bốn nhóc tì, chạy như bay trên cao tốc về nhà mẹ đẻ, để gặp "Thái hậu" và "lão nhân" đã xa cách bấy lâu của nhà mình.
“Ai da, mấy cục cưng gan ruột của bà ngoại! Bà mong các cháu về muốn ch·ết.” Mẹ Diệp "bơ" thẳng con gái, lao thẳng đến chiếc xe đẩy sinh tư.
“Bảo bối của ông ngoại, ông vui quá!” Ba Diệp đã bế một đứa lên, hôn lấy hôn để lên cái má phúng phính non nớt của cháu.
Nhóc Nhĩ Nhiên (thứ hai) vẫy vẫy hai tay, cười ngây ngô với ông ngoại.
Vãi!
Địa vị bị tụt dốc có cần phải rõ rệt như vậy không? Diệp Vũ chợt có cảm giác bi thảm, thê lương giữa gió lạnh.
Ba, mẹ! Hai người thấy cháu rồi, sao không thể thuận tiện liếc mắt quan tâm mẹ của bọn trẻ một cái? Con tốt xấu gì cũng là cháu gái lớn nhà họ Diệp, là cháu ngoại gái lớn nhà họ Giang cơ mà!
“Ba, mẹ.” Cô quyết định nhắc nhở họ một chút, cho họ cơ hội "cải tà quy chính".
Mẹ Diệp xua tay, vừa đùa với mấy đứa nhỏ trong xe đẩy, vừa vui vẻ nói: “Nhanh lên, đồ ăn đều ở trong bếp đấy, vào nấu cơm đi.”
Ba Diệp đi theo vào: “Hôm nay làm món thịt kho tàu nhé, mẹ con làm món đó cứ thiếu thiếu vị gì đó.”
“…” Đây đúng là cha ruột, mẹ ruột của mình rồi.
Diệp Vũ vạch đen đầy đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-co-nguyen-tac/4797048/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.