Cái gọi là "huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã", chính là ném một đám người không có bất kỳ trang bị nào vào chốn hoang sơn dã lĩnh một cách vô nhân đạo, để họ trải nghiệm cuộc sống "người thượng cổ" gian khổ mộc mạc.
Diệp Vũ cảm thấy mình lại bị phim ảnh lừa rồi.
Nào là la bàn kiểu cũ mỗi người một cái? Không có!
Nào là d.a.o găm mỗi người một con? Không có!
Nào là một tấm bản đồ đ.á.n.h dấu sai bét? Vẫn là không có!
Nào là lương khô cho một ngày đêm, pháo sáng cứu hộ? Tất cả đều không có!
Đây đâu phải là huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã, đây rõ ràng là mưu sát mà!
Diệp Vũ dựa vào thân cây, nhìn theo hướng mấy chiếc xe quân dụng biến mất mà cảm thán hồi lâu. Mấy năm gần đây, năm nào cũng có tình huống bất ngờ xảy ra, nhưng năm nay "thắng" tuyệt đối. Thật sự không có gì vô nhân đạo hơn thế này.
Huấn luyện viên nói, bọn họ phải ở trên ngọn núi lớn này ba ngày hai đêm.
Doanh trưởng trước khi đi còn đặc biệt vô sỉ thông báo rằng, phạm vi mấy chục dặm quanh đây không hề có thôn xóm, bảo bọn họ đừng ôm ảo tưởng hão huyền.
"Chị, làm sao bây giờ?"
Diệp Vũ liếc nhìn Diệp Kiếm đang sán lại gần, uể oải đứng thẳng người dậy: "Biện pháp thì không có. Chị chỉ biết nếu cứ ở yên chỗ này thì chỉ lãng phí thời gian. Muốn ăn muốn uống thì chúng ta phải vào núi."
Cũng may là chưa bị ném ra sa mạc. So với sa mạc thì núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-co-nguyen-tac/4797021/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.