Kỳ nghỉ hè khốn khổ cuối cùng cũng bắt đầu rồi!
Nội tâm Diệp Vũ như có một vạn con thảo nê mã gào thét chạy qua, quả thực không lời nào có thể diễn tả nổi.
Cô đã thành niên từ lâu, cũng tốt nghiệp lâu rồi, nhưng vì quái gì mà cứ mỗi kỳ nghỉ hè, cô vẫn phải làm một "bảo mẫu" mẫn cán, đi theo một đám em trai em gái, lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây để bị "quản lý theo kiểu quân sự hóa" chứ? Cô đã muốn tạo phản từ lâu lắm rồi. Nếu không phải do đám trưởng bối liên thủ lại tạo thành một thế lực mà cô không thể chống lại, cô đã thật sự tạo phản rồi!
Thời niên thiếu vô tri, sao cô lại có thể tin vào cái luận điệu ngớ ngẩn của đám trưởng bối lừa đảo kia, rằng "sau khi thành niên sẽ không bị dạy dỗ" nữa chứ?
Năm đó cô đã đơn thuần đến mức nào cơ chứ!
“Chị, bên kia hình như lại là 'con ông cháu cha' trong quân đấy.” Diệp Kiếm với vẻ mặt hóng hớt sán lại gần chị họ, vô tình cắt đứt dòng suy nghĩ m.ô.n.g lung của cô.
Diệp Vũ lờ đờ liếc mắt một cái, rồi ngả người nằm vật xuống bãi cỏ mềm, uể oải nói: “Liên quan cái rắm gì đến cậu.”
“Chị, chị thật thiếu tinh thần hóng hớt quá đi.”
“Chuyện của 'nhị đại' (thế hệ thứ hai) trong quân mà cũng tùy tiện hóng được à? Ngốc.”
“Đây là thời đại mà giải trí là trên hết mà.”
“Cậu học Công an làm cái gì, đi học truyền thông luôn cho rồi. Quá hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-co-nguyen-tac/4797019/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.