Diệp Vũ cảm thấy mình như vừa bị xe tăng cán qua, toàn thân đau nhức. Cô muốn ngủ tiếp nhưng lại bị một kẻ vô nhân đạo nào đó lôi dậy bằng được.
"Lấy nước lạnh rửa mặt đi, chúng ta phải ra sân bay đón người."
"Tiêu Triệt! Em thật sự muốn lấy d.a.o 'xử' anh quá!"
"Hiểu cho anh đi mà, chúng ta đang trong kỳ trăng mật."
"Muốn hộc m.á.u quá!"
"Không cho em 'cảm nhận chân thật' một chút, anh sợ em lại tưởng mình chưa kết hôn thật." Tiêu Triệt nói một cách cà lơ phất phơ.
"Cảm ơn đã nhắc nhở." Diệp Vũ đỡ cái eo nhỏ đáng thương đã bị tàn phá của mình đi vào phòng vệ sinh, rồi dùng sức đóng sầm cửa lại.
Tiêu Triệt nhìn hành động ấu trĩ của cô mà cứ cười tủm tỉm. Anh vừa cười vừa quay lại thay tấm ga giường dính máu, gấp lại chăn đệm lộn xộn của hai người.
Diệp Vũ rửa mặt đ.á.n.h răng xong đi ra, vừa thấy cảnh đó liền cảm thán: "Đúng là xuất thân từ quân đội có khác, nội vụ gọn gàng thật đấy. Quả nhiên là 'muỗi đậu lên thì trượt, ruồi bay qua thì gãy chân'."
"Là 'ruồi đậu lên thì trượt, muỗi bay qua thì gãy chân'." Anh sửa lại cho cô.
"Cũng xêm xêm nhau."
"Được rồi, chúng ta xuất phát ra sân bay thôi."
"Cái kiểu hành quân thần tốc này của anh, khiến một 'tiểu dân chúng' như em bị quá tải rồi đấy."
"Xin lỗi em."
"Hôn nhân quân đội ơi là hôn nhân quân đội! Đúng là vạn ác!"
"Sao em lại có vẻ mặt 'căm thù đến tận xương tủy' thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-co-nguyen-tac/4796999/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.