Bê một nồi mì ăn liền, Diệp Vũ ngồi một mình trên bàn ăn.
Quả nhiên kết hôn hay không kết hôn cũng như nhau. Ngày hôm đó thiếu tá làm điểm tâm xong, kết quả chưa kịp ăn một miếng liền vội vã trở về đơn vị.
Nhìn chữ ‘hỉ’ đỏ thắm trên tường trong phòng, có lúc thậm chí cô còn cảm thấy không thật.
Ăn được hơn một nửa, điện thoại trên bàn vang lên.
“Alo, ai vậy?”
“Diệp Vũ, là mẹ.”
“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?” Bà bà gọi điện thoại, đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ kết hôn, Diệp Vũ lập tức nắm chặt dây.
“Sắp hết năm, đến thành phố XX với chúng ta.”
Từ lúc bắt đầu nhận giấy chứng nhận, thời giand để thở cũng không có, cộng thêm việc cô đối với quan niệm thời gian rất mơ hồ, cho nên suýt chútnữa đã quên tết Âm lịch sắp đến. Nhưng vấn đề đi lại đúng là một vấn đềlàm người ta đau đầu, “Mẹ, vé mùa này rất khó mua.”
“Con không cần phải lo lắng, một lát có người của tiểu khu đến, con ra ngoài kí nhận là được.”
“Vậy được, con biết rồi.” Suy nghĩ một chút, Diệp Vũ nhịn không được bổ sung thêm một câu, “Vậy Tết đến Tiêu Triệt có được nghỉ phép về nhà khôngạ?”
“Không quan tâm đến nó, trong lòng nó đâu có chỗ cho chúng ta. Nó hoàn toànvứt bỏ ba mẹ sang một bên, chúng ta cũng không cần quan tâm đến nó.”
Vừa nghe đây chính là nói dỗi, chỉ là trong lòng cô sao thoải mái như vậy? Diệp Vũ cảm giác mình thật xấu xa.
“Mẹ, đừng như vậy, không cần giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-biet-cach/34430/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.