Diệp Vũ có cảm giác cả người mình như bị một chiếc xe tăng đi qua, cả ngườiđau đớn, muốn tiếp tục ngủ lại bị một kẻ nào đó mạnh mẽ kéo lên.
“Đi rửa mặt đi, chúng ta phải đi nhận điện thoại rồi.”
“Tiêu Triệt, em thật sự muốn lấy dao chém anh.”
“Đã hiểu đã hiểu, chúng ta đang trong thời kỳ tân hôn mà.”
“Thật hộc máu.”
“Anh muốn có cảm giác chân thật nhất, anh sợ em thật sự không thể nhận ra bản thân em đã kết hôn.” Tiêu Triệt cà lơ phất phơ nói.
“Cám ơn nhắc nhở.” Diệp Vũ đỡ cái eo nhỏ chịu mọi tàn phá đi vào phòng tắm, dùng sức đóng mạnh cửa lại.
Tiêu Triệt nhìn cô hành động trẻ con, vừa cười vừa quay đầu thay ga giường có giọt máu, sắp xếp gọn gàng.
Diệp Vũ vừa rửa mặt đi ra, vừa nhìn vừa cảm thán, “Không hổ là quân nhânchuyên nghiệp, việc nhà thật giỏi, quả nhiên là con muỗi trượt chân, con ruồi dang thẳng chân.”
“Là con ruồi trượt chân, con muỗi dang thẳng chân.” Anh sửa lời cô.
“Không khác nhau lắm.”
“Được rồi, chúng ta lên đường ra sân bay thôi.”
“Người này đúng là hành quân xong còn đuổi đi, khiến cho em cảm thấy cực kỳ có gánh nặng mà.”
“Thật xin lỗi.”
“Quân hôn ơi là quân hôn, thật độc ác.”
“Sao dáng vẻ này giống như căm thù đến tận xương tủy như vậy.”
“Nếu anh không phải là quân nhân, bây giờ em liền kéo anh đổi lại như cũ,quá giày vò người ta mà. Bây giờ em cũng sắp chết rồi, anh còn dẫn em đi gặp ba mẹ. Với dáng vẻ lúc này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-biet-cach/34425/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.