Tiếng nhạc Trư Bát Giới vui vẻ cõng nàng dâu vang lên trong căn phòng yêntĩnh. Diệp Vũ mơ mơ màng màng nhắm tịt hai mắt sờ sờ điện thoại di động, ép lên tai, “Alo, ai vậy?”
“Tôi, Tiêu Triệt.”
“Người nào?” người nào đó còn đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.
“Bạn trai quân nhân của cô.” Người ở đầu dây bên kia cười nói.
“Đó…. À ? Tiêu Triệt ?” rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo.
“Là tôi.”
“Đại ca, chuyện đã qua nửa tháng rồi lão ngài còn đùa nữa à ?”
“Tôi chưa từng nói đây là đùa.”
“Được được, thật sao ? Đây không phải đùa giỡn sao. Tôi chưa từng thấy ngườinào theo đuổi bạn gái như anh vậy. Lão đại, nửa tháng không thấy tăm hơi không tin tức, là người cũng sẽ quên.”
“Đang làm gì đấy ? Gọi điện nửa ngày mới nhận.” Anh đổi đề tài nhanh chóng.
“Ngủ.” Cô trả lời theo bản năng.
“Lại thức đêm à ?”
“Thức đêm là chuyện bình thường.”
“Gần đây có đi xem mắt không ?” Anh làm như không để ý hỏi.
“Thái hậu nhà tôi vừa nhìn thấy tấm ảnh anh tuấn của ngài trong điện thoại di động, lập tức hủy bỏ cảnh báo. Đúng là phải cảm ơn ngài, hiện tại tôitạm thời coi như được giải thoát.” Nói đến đây Diệp Vũ đúng là rất cótinh thần, thật là làm phiền người anh em này rồi, nếu không hiện tại cô còn phải ngày ngày gây dựng sự nghiệp đi xem mắt không cách nào giảithoát.
“Như vậy còn nghi ngờ thân phận quân nhân của tôi ?”
“Hết cách rồi, đầu năm nay có nhiều tên lừa đảo lắm.”
“Tôi tìm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-biet-cach/34417/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.