Trung tá về đơn vị, Diệp Vũ tiếp tục quay về đại viện.
Hành khúc đại viện to rõ, không khí trong lành, vô cùng thích hợp để an thai.
Diệp Vũ đang an thai thỉnh thoảng sẽ nhận được điện thoại Trình Lam xù lông dốc bầu tâm sự.
“Chị rốt cuộc tại sao lại phụ trách hắn? Hắn căn bản là một tên khốn kiếp!”Trình Lam lại đang lồng lộn ở đầu dây điện thoại bên kia.
“Có tiền tiền chịu thiệt, không tiền người chịu thiệt. Hắn có tiền, tiềnhắn chịu thiệt, cậu khó tránh khỏi phải chịu thiệt. Bình tĩnh!” Diệp Vũvừa gặm quả táo rắc rắc, vừa thuận miệng an ủi bạn tốt.”
“Mẹ nó, rốt cuộc cậu đang đứng về bên nào?”
“Đương nhiên là bên cậu rồi, lại nói trên thực tế cậu không bị thiệt chứ sao.”
“Bà nơi nào không phải chịu thua thiệt? Bà đây còn chưa thành nương nươngchính cung, cả ngày còn phải cấu véo với một đám tiểu Tam, tiểu Tứ, tiểu Ngũ, tiểu Lục.”
“Đừng nói với chị là cô em cấu véo thua.”
“Mẹ nó, chị là người vô dụng như vậy sao? Chị không cấu véo họ đến chết,bây giờ người đàn ông này là vật sở hữu của chị, họ dám mơ tưởng đến làtìm cái chết.”
“Bây giờ hỏa khí* (*tức giận, nóng tính) thật sự khá lớn.”
“Thế mà tên khốn kia thừa dịp bà đây sáng sớm không bò dậy từ chức thay bà.Chị không phải là đồ vật của hắn, có kiểu tự mình quyết định như vậysao?”
Diệp Vũ thở dài: “Thật ra thì, hắn nhịn đến bây giờ mới xào con cá mực như cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-biet-cach/2034108/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.