Tiệc mừng được bố trí ở đại sảnh, vui mừng sôi nổi là cơ sở chính.
Không thấy ba mẹ hai bên, Trung tá nào đó có chút khó hiểu, “Ba mẹ bọn họ sao không tới?”
“Bọn họ tổ chức ở đây một lần, sẽ về nhà hai bên tổ chức hai lần nữa. Haibên gia đình cũng sẽ không ép buộc, dù sao cũng đã gặp mặt, thành phố XX là nơi cho người trẻ tuổi ép buộc nhau.”
“Như vậy ngược lại không tồi.”
“Chính là quá ép buộc, kết hôn một lần, còn bày ra ba tiệc rượu.” Đây khôngphải là cực kỳ ép buộc, nếu không mọi người cứ một mực gọi kết hôn làkhông chịu nổi, cứ ép buộc người bình thường là không chịu nổi.
Kết hôn không phải chỉ tổ chức một tiệc rượu là xong, còn phải có phòng, có xe, có con, dưỡng lão, một đống chuyện lớn phải làm. Dù sao thì Diệp Vũ thật sự không thích cách chơi đùa như vậy, nhưng mọi người yêu thíchrất khác, bạn tốt thích là được. Dù sao về sau người gánh một đống việclớn chính là cô, đắng trước ngọt sau hay ngọt trước đắng sau mới là lựachọn của con người.
“Bã xã, em không thích ép buộc sao?” Tiêu Triệt hỏi rất cẩn thận.
“Ép buộc cọng lông, cuộc đời em đã đủ ép buộc rồi, thật sự không còn hơi sức ép buộc mù quáng nữa.”
“Đây cũng không phải là ép buộc mù quáng, kết hôn là việc lớn cả đời.”
“Vô nghĩa, việc lớn cả đời cưới hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần như vậy có nhiều lớn. Em thấy chính là ép buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-cung-phai-biet-cach/2034105/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.