“Này.”
Cám ơn trời đất, Tiệp Ngọc tiếp điện thoại.
“Tiệp Ngọc, làm ơn không cần nói cho mình biết cậu di động sắp hết pin a.” nàng nhất mở miệng trước hết yêu cầu.
Điện thoại kia đầu Bạch Tiệp Ngọc đang nghe thấy nàng nói vậy, nhịn không được cười ra tiếng.
“Cậu đang gọi đến số điện thoại bàn nhà mình, có hay không có pin có cái gì quan hệ sao?” nàng cười hỏi.
Nhạc San khinh sửng sốt, cúi đầu nhìn điện thoại trên tay, lại hồi tưởng chính mình vừa rồi bấm 8 số mà, mới nhớ tới chính mình vừa mới rồi vì gấp gáp, mà không phải di động dãy số tám số.
“Thực xin lỗi.” nàng vì chính mình mơ hồ giải thích.
“Lúc này cậu làm sao có thể rảnh gọi điện thoại cho mình, không cần tăng ca sao?” Bạch Tiệp Ngọc hỏi nàng.
“Không cần, hôm nay công tác đều làm xong.”
“Làm xong không phải hẳn là muốn cao hứng sao? Cậu sao lại nói chuyện hữu khí vô lực, có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?” nàng mẫn cảm vấn đề.
“Không có.” Nhạc San thanh âm rầu rĩ.
“Mình không tin. Không đúng sự thật, thanh âm cậu sẽ không như vậy không lực. Đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Tiệp Ngọc gọn gàng dứt khoát nói, các nàng cũng không phải ngày đầu tiên quen biết.
“Thật sự không có, chính là……” Nhạc San mặt nhăn nhanh mày, phát hiện chính mình căn bản là nói không nên lời cái nguyên cớ ấy.
“Mình cũng không biết, chính là phiền phiền, rầu rĩ, muốn tìm cậu theo giúp mình nói chuyện phiếm mà thôi.” nàng chỉ có thể nói như vậy.
“Hảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-bui-quan-ly/99073/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.