Ngồi trên xe trở lại nội thành Đài Bắc, đã muốn vượt qua chín giờ, mạc danh kỳ diệu lãng phí thời gian cả một ngày.Nhạc San ngăn chặn không được biểu tình ai oán.
“Cùng tôi ở chung làm cho cô rất khó chịu sao? Bùi Danh Cạnh mở miệng hỏi.
“Cái gì?” Nhạc San lại hoảng thần, trong lúc nhất thời không có nghe rõ ràng hắn nói gì đó.
“Tôi hỏi cô, cùng tôi ở chung làm cho cô rất khó chịu sao?” hắn đã muốn càng lúc càng quen tính tình này của nàng.
“Sẽ không nha.” nàng sửng sốt đáp, có chút không được tự nhiên lắc đầu.
Cho dù sẽ, nàng cũng không dám nói thực ra nha, dù sao công tác của nàng còn không có làm xong, tương lai cũng còn khả năng cần hắn dàn xếp giúp a.
“Nếu không sao lại bày cái bộ mặt đần thối đó ra”
Nhạc San sửng sốt. Đần thối mặt(nguyên văn Bãi thối mặt)? Ai? Nàng sao? Nàng nhịn không được thân thủ sờ sờ mặt mình, sau đó hơi hơi khuynh dựa vào ghế, muốn từ kính chiếu hậu xem mình là bộ dáng gì. Của nàng mặt thật sự thực đần sao?
“Cô đang làm sao?” chú ý tới động tác của nàng, Bùi Danh Cạnh nghi hoặc hỏi.
“Muốn nhìn một chút mặt của tôi thật sự thực đần sao? Nhưng là trong xe không có đèn, tôi xem không rõ ràng lắm.” nàng còn thật sự trả lời, làm cho Bùi Danh Cạnh sửng sốt một chút, thiếu chút nữa cười to.
“Cô rốt cuộc hiểu hay không của ý tứ của tôi?” hắn có chút bất đắc dĩ, lại có chút dở khóc dở cười hỏi nàng.
Nàng gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-bui-quan-ly/99070/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.