Kỳ thực Châu Quế Trân một chút cũng không sợ người khác nói nàng mắt nhìn cao khi tìm con dâu. Thực ra mắt nhìn của nàng quả thật cao, những cô nương trong thôn ít người biết chữ, mỗi ngày không phải vùi đầu ở nhà giặt giũ nấu cơm, thì cũng là giúp trông em trai em gái, hoặc là trông cháu trai cháu gái. Nàng không phải xem thường cô nương nhà nông, trong thôn cũng có rất nhiều cô nương chất phác lương thiện mà nàng vô cùng yêu mến. Nhưng làm con dâu cho nhà nàng thì nàng lại thấy không thích hợp. Không phải không ưng ý mà là không thích hợp, dù sao mấy đứa con trai nhà nàng đều ưu tú. Bất kể sau này bọn họ phát triển đến mức nào, cho dù là trở về thôn cày cấy, bọn họ cũng không thể nào tìm một người vợ không biết chữ, nói năng thô tục. Nàng để không khiến gia đình con trai bất hạnh, đối với việc chọn con dâu tương lai, nàng chủ trương nghe theo ý nguyện của các con trai. Chỉ cần con trai ưng ý, bọn họ làm cha nương sẽ xem xét lại một chút, chỉ cần không quá tệ thì bọn họ cũng sẽ không phản đối.
Châu Quế Trân vội vàng thay y phục, cầm lấy bạc rồi kéo Nhan Phúc Minh và Nhan Thanh Văn đi ra ngoài.
Một nhà ba người ở huyện thành mua đồ xong, trực tiếp đến chỗ ở của Vân lão.
Thấy những thứ bọn họ mang đến, Vân lão nhướng mày,
“Ôi chao, nhìn tình hình này của các ngươi hình như có hỉ sự.”
Châu Quế Trân cười nói với Vân lão,
“Nơi đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/4903058/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.