Suy nghĩ trong lòng cha mình Uyển Bảo không hay biết, nhưng nàng trực tiếp đưa địa khế cửa hàng cho cha mình,
“Cha, cửa hàng này không phải con mua đâu. Là sáng nay con ở chỗ sư phụ gặp sư huynh, sư huynh tặng con đó. Có lẽ là do con đã tặng sư huynh một củ nhân sâm và ba con chim biết đưa thư, huynh ấy thấy không tiện nên đã tặng con mấy gian cửa hàng. Con nghĩ sư huynh là người nhà, cứ đẩy đi đẩy lại thì quá khách sáo, cho nên con liền trực tiếp nhận lấy. Cha, hay là ngày mai chúng ta đi huyện thành xem cửa hàng đi? Đây chính là lần đầu tiên nhà ta có được cửa hàng đường hoàng của riêng mình, con nghĩ chúng ta nên sửa sang lại cho thật tốt, rồi làm một tấm biển hiệu thật lớn thật khí phái. Sau này chúng ta cũng là người có cửa hàng rồi.”
Nhan Phúc Minh ngẩn ra một chút
“Nhân sâm ư? Ba con chim sao?”
Nhan Phúc Minh gật đầu, xem ra như vậy sư huynh của Uyển Bảo không tính là chịu thiệt, người chịu thiệt hẳn là nữ nhi nhà hắn. Nhưng Uyển Bảo nói đúng, đều là người nhà chẳng cần phải tính toán quá nhiều.
Huống hồ, Phú Lượng và Thanh Kỳ vẫn còn ở chỗ người ta đó, cho dù người ta không tặng cửa hàng, Uyển Bảo là sư muội thì có vài việc cần giúp vẫn phải giúp.
Mọi người đều không phải loại người làm màu, vì cửa hàng Uyển Bảo đã nhận rồi, vậy thì hãy mau chóng sửa sang lại một chút, sớm mở cửa hàng, để khai trương buôn bán kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/4903039/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.