Uyển Bảo vui vẻ nhét địa khế vào túi đeo. Sư huynh của nàng thật là hào sảng, ra tay liền là ba gian cửa hàng. Uyển Bảo cảm thấy Sở Vô Hi hào sảng, nhưng Sở Vô Hi lại thấy lễ vật của mình quá nhẹ.
Chưa nói đến ba con chim hôm nay, chỉ riêng củ nhân sâm hôm qua cũng đã dư sức mua ba gian cửa hàng đó rồi.
Uyển Bảo nghĩ đến địa khế trong túi mà lòng vui sướng khôn xiết. Cửa hàng đó nàng tuyệt nhiên không hề xa lạ. Nếu nàng không nhìn nhầm thì cửa hàng đó chính là cửa hàng của Hoàng chưởng quỹ đối diện Châu gia diện quán.
Hoàng gia phạn quán không lớn cũng không nhỏ, là ba gian mặt tiền được thông với nhau. Mặt trước của cửa hàng đối diện ngay với chợ rau. Cửa hàng này để bán các sản phẩm đậu của Nhan gia thì không còn gì hợp hơn. Cửa sau của cửa hàng lại đối diện Châu gia diện quán, hai nhà ở gần nhau mà việc kinh doanh lại không ảnh hưởng lẫn nhau, quan trọng là còn có thể tương trợ lẫn nhau.
Uyển Bảo có được cửa hàng trong lòng đang vui vẻ khôn xiết, bên Nhan gia lúc này cũng trở nên náo nhiệt. Biết Nhan gia hôm nay sẽ chia thịt heo, mỗi nhà trong thôn đều cử người đến. Nam giới thì giúp mổ heo ở khoảng đất trống bên ngoài cửa Nhan gia. Còn phụ nữ thì cũng tụm lại trò chuyện.
Đương nhiên, chuyện được bàn tán nhiều nhất chính là việc mấy đứa nhỏ của Nhan gia và Lý gia thi đậu Đồng sinh. Trước đây, người ở Đào Nguyên thôn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/4899239/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.