Nghe được lệnh đi chiến trường, Nhan Phú Lượng không hề do dự, nhưng khi nghe Ngô Hy muốn đưa Nhan Thanh Kỳ đi thì Nhan Phú Lượng lại chần chừ:
“Công tử, có thể cho ta chút thời gian được không…”
Nhan Phú Lượng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Những năm nay người nhà vẫn luôn cho rằng tiểu công t.ử là con của nhà họ Nhan, giờ đột nhiên đưa nó đi thì người nhà ta chắc chắn sẽ không chấp nhận nổi.
Hơn nữa, lần này Thanh Kỳ phải tham gia kỳ thi Đồng sinh, thằng bé rất cố gắng cho kỳ thi này, ngài xem có thể để nó thi xong rồi đi được không?”
Nhan Phú Lượng biết rằng, mặc dù người nhà yêu thương nhất là Uyển Bảo, đứa trẻ nữ này, nhưng những người nhà khác cũng chưa bao giờ bạc đãi ai.
Đặc biệt là Nhan Thanh Kỳ, đứa trẻ từ nhỏ đã không có mẫu thân, tuổi lại nhỏ nhất, đãi ngộ trong nhà họ Nhan cơ bản giống như Uyển Bảo.
Hơn nữa giai đoạn này còn rất nguy hiểm, vì sự an toàn của người nhà, thân phận thật sự của Nhan Thanh Kỳ hiện tại vẫn chưa thể nói với người nhà.
Ngô Hy nghe lời Nhan Phú Lượng nói thì trầm mặc một lát, y suy nghĩ rồi nghiêm túc gật đầu:
“Được.
Chờ Kỳ nhi tham gia xong kỳ thi Đồng sinh và có kết quả rồi hãy rời đi, khi đó ngươi và Kỳ nhi sẽ cùng rời đi.
Chuyện ở nhà ngươi cứ đi nói, nhưng vì an toàn, thân phận của Kỳ nhi không thể nói ra.”
Đây là chuyện đã nằm trong dự liệu, Nhan Phú Lượng nghiêm túc gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/4899227/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.