Ngô Hi nhìn sâu về phía nhà họ Nhan một cái, nơi đó có tiểu sư muội và tiểu chất nhi của y.
Tuy rằng y rất muốn ở lại bầu bạn với họ, nhưng vì đất nước thái bình, vì bá tánh an cư lạc nghiệp, y chỉ có thể rời đi để hoàn thành sứ mệnh của mình.
Ngô Hi rời đi, Nhan Phú Lượng ở lại. Y không còn tiếp tục giả ngốc nữa, sáng sớm hôm sau y đã với ánh mắt thanh minh đến xưởng đậu phụ giúp đỡ, và nói với người nhà rằng y đã khỏi bệnh.
Trần Nhị Anh thấy con trai mình thật sự đã khỏi bệnh, lập tức kích động lệ rơi đầy mặt:
“Con trai, cuối cùng con cũng khỏi bệnh rồi…”
Nhan Phú Lượng đã khỏi bệnh, xưởng đậu phụ của nhà họ Nhan kinh doanh mấy tháng nay khá tốt, hơn nữa còn không ngừng phát đạt.
Bây giờ thời tiết đã mát mẻ hơn, rau củ mùa đông tương đối ít.
Uyển Bảo nhìn những hạt đậu đã ngâm trong nhà:
“Cha, chúng ta làm giá đỗ đi. Giá đỗ ăn vào mùa đông cũng rất ngon, nhất định có thể bán chạy như đậu phụ.”
“Giá đỗ? Cũng làm từ đậu sao?” Thôn Đào Nguyên chưa từng có ai làm giá đỗ, Nhan Phúc Minh chưa từng thấy qua, y nghe tên thì nghĩ chắc là làm từ đậu.
“Là làm từ đậu, nhưng không phải dùng đậu nành, tức là đại đậu mà chúng ta nói, giá đỗ mà con nói là làm từ tiểu đậu, tức là đậu xanh.
Đậu nành cũng có thể làm giá đỗ, con thấy giá đỗ đậu xanh ngon hơn một chút. Đến lúc đó nếu quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/4899220/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.