“Cha, Uyển Bảo là con của nhà họ Nhan, nhà họ Lưu chỉ là đã vứt bỏ con thôi, con không thích bọn họ một chút nào.
Không chỉ vì bọn họ đã vứt bỏ Uyển Bảo nên con mới không thích bọn họ, dù sao không thích là không thích, chẳng cần lý do hay nguyên cớ gì cả.
Cha, con cảm thấy con và nhà họ Lưu không có chút huyết mạch nào, đối với con mà nói, bọn họ chỉ là những thôn dân cùng làng không để lại ấn tượng tốt đẹp gì, tức là những người không hề liên quan.
Đối với những người không liên quan, người khác nói gì thì có can hệ gì đến con?”
Nghe những lời của nữ nhi mình, Nhan Phúc Minh ngẩn người một lát, nửa ngày sau mới hoàn hồn,
“Đúng vậy, Uyển Bảo nói đúng, nhà họ Lưu chỉ là những người không liên quan, người khác muốn nói gì thì cứ nói, chẳng có can hệ gì đến chúng ta.
Chỉ cần Uyển Bảo nhớ kỹ, con là con của nhà họ Nhan chúng ta, bất kể lúc nào cũng vậy.”
Uyển Bảo thầm gật đầu trong lòng, nàng là con của nhà họ Nhan, năm xưa sau khi nhà họ Lưu vứt bỏ nàng, nàng và nhà họ Lưu đã không còn chút liên quan nào.
Hai cha con vừa trò chuyện vừa đi đường, chẳng mấy chốc đã tới trấn.
Hôm nay bọn họ đến sớm, giờ đây chợ rau đang rất náo nhiệt, hai bên đường rải rác vài hộ nông dân gánh hàng, nhìn là biết rau nhà tự trồng.
Cũng có phụ nhân ngồi xổm một bên bán trứng gà, gà mái. Nhan Phúc Minh cột Đại Hôi ở nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/4897470/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.