“Dọn đi?” Ánh mắt Lưu lão thái thoáng lướt qua,
“Thôn trưởng, đây là nhà của chúng ta, chúng ta có thể dọn đi đâu? Buổi lễ của ta là để trừ tà, ngươi không thể vì một kẻ đáng… một nha… một đứa trẻ con mà đuổi chúng ta đi. nương con ta cô đơn, nếu rời khỏi thôn Đào Nguyên này thì sẽ không còn đường sống đâu.”
Lưu lão thái nói vậy nhưng trong lòng lại không nghĩ như thế, nàng ta cảm thấy con bé nhà họ Nhan kia chính là khắc tinh của nàng ta.
Nếu con bé nhà họ Nhan thật sự mang phúc khí, thì nên chia phúc khí đó cho nhà họ Lưu, hoặc là toàn bộ cho nhà họ Lưu…
Lưu lão thái càng nghĩ càng tức giận, nàng ta trực tiếp âm trầm trừng mắt nhìn Uyển Bảo một cái.
Uyển Bảo thấy ánh mắt của Lưu lão thái thì bất đắc dĩ đảo mắt một vòng…
Chuyện Lưu lão thái mời bà đồng đoạt phúc, mọi người tuy đều cho là thật, nhưng không có bằng chứng cụ thể, Lưu lão thái lại khăng khăng chối cãi.
Vì vậy Lý Vĩnh Quý cũng không có lý do để đuổi người ta đi, hắn chỉ có thể dùng lời lẽ sắc bén cảnh cáo Lưu lão thái một phen.
Nhà họ Lưu bên này tuy không có chuyện gì lớn, nhưng sân và bếp đều bị cháy thành một đống hoang tàn.
Bà con dập lửa xong thì về hết, với cái nhân duyên của nhà họ Lưu thì không ai muốn ở lại giúp họ dọn dẹp đống đổ nát.
Hai nương con Lưu lão thái đành phải tự mình dọn dẹp, nhìn bãi chiến trường hoang tàn Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/4897467/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.