Châu Quế Trân mặt đầy khó hiểu, khuê nữ nói muốn bán đậu phụ, nhưng nàng căn bản không biết đậu phụ là gì,
“Đậu phụ là làm từ đậu sao?”
Uyển Bảo gật đầu,
“Đúng vậy, đậu phụ chính là làm từ đậu đó. Ta ở chỗ sư phụ chơi, vô tình thấy trong một quyển tạp thư có ghi cách làm đậu phụ. Ta đã hỏi sư phụ, sư phụ nói dù sao y giữ cũng vô dụng, y cũng sẽ không đi làm đậu phụ vì quá phiền phức, chi bằng trực tiếp tặng cho nhà chúng ta. Sách nói chỉ cần ngâm đậu xong xay thành tương rồi đông lại thành đậu phụ là được. Làm ra cũng không phiền phức lắm, nhưng người khác muốn bắt chước cũng không dễ, quan trọng là không tốn vốn, ở nhà làm xong mang ra ngoài bán là được.”
Trước khi bái sư, Uyển Bảo cũng thường xuyên lên núi chơi ở chỗ Vân lão, vốn dĩ nàng còn đang nghĩ làm sao để nói về bí phương làm đậu phụ.
Nàng vừa rồi linh cơ nhất động, nàng chẳng phải có một vị sư phụ thường xuyên đi khắp nơi sao, đã có sư phụ thì chuyện lấp lỗ hổng này chắc chắn phải tìm sư phụ rồi.
Đợi khi sư phụ huynh ấy trở về, nàng sẽ chào hỏi sư phụ, tặng cho y một cái công lao là được.
Với sự hiểu biết của nàng về sư phụ mình, chỉ cần dâng mấy khối đậu phụ là được rồi.
Nhan Phúc Minh nghe lời Uyển Bảo nói cũng trầm ngâm.
“Đậu thì rẻ lắm, nếu thực sự có thể dùng đậu làm thành thức ăn thì cũng là một nghề kiếm sống không tệ.”
Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/4897450/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.