Nghe thấy bà nương chồng mình muốn đi xin ăn, Châu Quế Trân cũng biết bà nương chồng mình đây là muốn ôm đứa bé đi xin sữa, "Nương, hai năm nay mùa màng thất bát, cơ bản chẳng có nhà nào sinh con. Trong thôn này chỉ có nhà họ Lưu vừa sinh con, nhưng mà. "
Trần Nhị Anh xua xua tay: "Con yên tâm ta sẽ không đi nhà họ Lưu, nhà họ Lưu chẳng có người tốt nào, cho dù có đi cũng chưa chắc đã xin được miếng ăn cho Uyển Bảo. Ta đi tìm Kim Châu!"
Châu Quế Trân ngẩn người một lát: "Kim Châu? Đúng rồi! Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ, Nguyên Hương nhà Kim Châu tháng trước vừa tròn một tuổi, bây giờ vẫn còn đang b.ú sữa."
Nhan Đại Xương cũng đứng dậy: "Lão bà tử, ta đi cùng nàng, tiện thể nói chuyện Uyển Bảo nhập hộ tịch với Vĩnh Quý luôn."
Trần Nhị Anh liếc Nhan Đại Xương một cái: "Chân lão không còn đau nữa à? Ta thấy lão là muốn ra ngoài khoe khoang đây mà, việc hộ tịch này khi nào đăng ký cũng được, chờ Phúc Minh về rồi bảo Phúc Minh đi nói với thôn trưởng là được, lão cứ thành thật ở nhà nghỉ ngơi đi."
Nhan Đại Xương vội vàng đi mấy bước trên đất: "Không đau, nàng xem, một chút cũng không đau. Ta cảm thấy Uyển Bảo nhà ta chính là một tiểu phúc bảo, từ khi nàng đến nhà ta, ta liền cảm thấy bệnh tật trên người dường như đã đỡ hơn rất nhiều. Qua một thời gian nữa, có lẽ ta sẽ đi đứng nhẹ nhàng như bay."
Cặp chân của Nhan Đại Xương bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho/4897403/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.