Lâm Phong sắp tức đến hộc máu rồi. 
Hắn có phải là đã bị Mộ Cầm Tâm lợi dụng rồi không? ? 
Nhớ lại khoảng thời gian sau khi phá sản, Lâm Phong vẫn là có điều không hiểu. 
Hắn hai mắt đỏ au, nghiến răng nghiến lợi: "Mộ Cầm Tâm, cô đã sớm muốn rời khỏi tôi rồi đúng không? Đứa nhỏ sinh ra, cô sẽ không rời đi được, cho nên cô lợi dụng Tô Bảo để thủ tiêu đứa con trong bụng cô đúng không?" 
Mộ Cầm Tâm lúc này vẫn không chịu thừa nhận, vừa lắc đầu vừa lau nước mắt, dáng vẻ như người bị hại oan ức lắm. 
"Không, thật sự không phải, không phải như vậy..." 
Lâm Phong mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng sau khi nghĩ lại, đây không phải là lúc để đôi co với cô ta. 
Vậy nên hắn giả vờ như hắn cũng bị cô ta lừa đến không biết gì: "Cô, cái người phụ nữ độc địa này... cô đã lừa tôi lâu như vậy, cô khiến tôi hiểu lầm về Tô Bảo hết lần này đến lần khác..." 
"Tô Bảo! Tất cả là lỗi của ba! Là ba bị kẻ xấu che mắt! Ba đã bị người mà ba tin tưởng nhất lừa dối...!!" 
Tô Nhất Trần ngoắc ngoắc ngón tay. 
Bác Nhiếp lại lấy ra một vài tài liệu và chiếu chúng lên màn hình. 
Đầu tiên là giấy chứng tử của Tô Cẩm Ngọc và giấy chứng nhận kết hôn của Lâm Phong. 
Tô Cẩm Ngọc qua đời vào tháng 3 mà Lâm Phong đã kết hôn với Mộ Cầm Tâm vào cuối tháng 3. 
Thứ hai là tình cảnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-ba-tuoi-ruoi-duoc-tam-nguoi-cau-chieu-chuong/2550737/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.