Lớp bụi tan đi, để lộ ra những thứ đã rơi ra khỏi bức tượng điêu khắc.
Một bàn tay bằng xương...
Lòng bàn tay đang ở tư thế cầm nắm, bên trong có một gói đồ được gói lại bằng giấy thủ công.
Tô Tử Lâm ngay lập tức ôm Tô Bảo và che mắt bé lại.
Tô Dĩnh Nhạc mở miệng, đứng dưới ánh mặt trời nhưng lại cảm thấy ớn lạnh.
“Anh hai, trước đem Tô Bảo đưa trở về đi.” Tô Dĩnh Nhạc nói.
Tô Bảo: "Con không trở về..."
Lời còn chưa dứt, Tô Tử Lâm đã ôm bé đứng dậy, bước nhanh trở về.
"Tô Bảo, ngoan, nơi này không phải chỗ cho trẻ con nên ở. Con về nhà chơi với bà ngoại đi, để Cậu hai và Cậu năm lo liệu."
"Nhớ kỹ, vừa rồi là Cậu năm đập phá tượng, hắn giới thiệu búa cho con, nhưng là do quá kích động, không cẩn thận đem tượng điêu khắc đập ra một cái lỗ lớn."
Tô Bảo nghi hoặc: "Tại sao ạ? Chú cảnh sát cũng không phải người xấu, tại sao lại nói dối cảnh sát?"
Tô Tử Lâm ngẩn ra một lúc, nhỏ giọng nói: "Con cứ làm như vừa rồi Cậu hai nói."
Tô Bảo nằm trên vai Tô Tử Lâm nói: "Vâng, được rồi!"
Tô Tử Lâm vội vàng rời đi sau khi đưa Tô Bảo về nhà.
Tô lão phu nhân vội vàng sai người làm đồ ăn cho Tô Bảo, Tô Bảo ngồi thẳng ở trên sô pha thấp giọng hỏi:
"Sư phụ, tại sao lừa gạt cảnh sát? Cảnh sát cũng không phải người xấu a!"
Kỷ Trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-ba-tuoi-ruoi-duoc-tam-nguoi-cau-chieu-chuong/2550718/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.