Kỷ Trường lướt qua một bên, liếc bé một cái, nói: "Đi thôi, chỉ là một cái thìa nhỏ, cho dù bọn họ không lấy đi, cũng đã bị bẩn rồi."
Tô Bảo mím môi, được rồi ...
Thìa nhỏ, xin lỗi...
Bé không cố ý vứt nó đi.
Nhìn thấy nỗi buồn trên khuôn mặt của cục sữa nhỏ, nhà họ Tô đã nghĩ rằng bé rất buồn.
Dù sao thì việc bắt người trước mặt đứa trẻ quả là có ảnh hưởng xấu đến đứa trẻ, vừa rồi Tô Bảo đã bị gạt sang một bên.
“Tô Bảo… con không sao chứ?” Bà Tô đau lòng ôm lấy Tô Bảo.
Tô Bảo lắc đầu: "Không sao, ừm... Cái cũ không đi, cái mới cũng không đến."
Tô gia: "??"
Tô Tử Lâm cười cười.
Sẽ không có cái mới, và bé sẽ không bao giờ tìm thấy cái thứ hai trong đời.
Chuyện này cuối cùng cũng đi đến hồi kết, Tô Tử Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm, chưa từng có cảm giác thoải mái như vậy.
"Đi, Tô Bảo, cậu hai dẫn con đi ăn cơm."
Mọi người đều không chú ý tới, cách đó không xa trong khu rừng nhỏ bóng cây khẽ lay động, một thân ảnh màu đen uốn éo trên cỏ, khi hắn ngước mắt lên, trên mặt tràn đầy máu tươi...
Hắn đưa tay ra cào về hướng nhà họ Tô, mu bàn tay tím đen loang lổ những đường máu, giống như một đứa trẻ hư...
**
Đây là lần đầu tiên nhà họ Tô cùng nhau đi cắm trại, ông Tô không muốn nó bị Vệ Uyển phá hỏng.
"Tô Bảo muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-ba-tuoi-ruoi-duoc-tam-nguoi-cau-chieu-chuong/2550700/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.