Tư Dã chưa từng thấy qua tiểu gia hoả như vậy, không sợ hắn, còn cười với hắn. 
Mà cô gái nhỏ này lông mày cùng ánh mắt luôn làm cho hắn không hiểu sao cảm thấy có chút quen thuộc... 
Tư Dã hoàn hồn, gật đầu nói: "Xin chào." 
Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Là cháu cõng Diệc Nhiên trở về?" 
Tô Bảo: "Vâng! Đúng ạ!" 
Cục sữa nhỏ trước mặt có khuôn mặt ửng hồng, có chút mập mạp của trẻ con, đôi mắt to trong veo sáng ngời, vừa nói vừa gật đầu lia lịa, rất đáng yêu. 
Tư Dã không thể không nhìn lại. 
“Cảm ơn, sau này chú sẽ đích thân dẫn Diệc Nhiên đến cảm ơn cháu.” Tuy rằng chỉ là tiểu hài tử, nhưng sắc mặt Tư Dã vẫn rất nghiêm túc như trước. 
Vài người đàn ông mặc đồ đen phía sau tiến vào trong lều, nhanh chóng bế cậu bé đang bất tỉnh ra ngoài. 
Tư Dã và Tô Nhất Trần gật đầu, đang định rời đi thì Tô Bảo đột nhiên lo lắng nói: “Chú, chú không thể đi…” 
Tô Bảo đang định nói gì đó, Kỷ Trường ở một bên vội vàng dặn dò bé vài câu, bé chỉ việc đọc theo: “Bệnh của tiểu ca ca không bình thường, nếu anh trai không tỉnh lại, chú nhớ nhất định phải đến chỗ Tô Bảo. ." 
Tư Dã tuỳ ý gật đầu. 
Hiển nhiên là không nghe vào câu này. 
Một đứa trẻ bốn tuổi, hắn có thể nhờ được gì từ bé chứ? 
Nếu Diệc Nhiên thực sự không cứu được, chẳng lẽ cô nhóc này còn có thể cứu sao? 
Tư 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-bao-ba-tuoi-ruoi-duoc-tam-nguoi-cau-chieu-chuong/2550687/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.