Editor: Trích tinh lâu
Beta: Mây
Chú thích đầu chương: Tặc nhân: Kẻ cướp bóc.
"A a a a!!!"
Lâm Mãnh điên cuồng vung gậy gỗ trong tay, một đòn lại một đòn nện lên trên đầu tên cướp. Mặc dù đã hiện ra gương mặt huyết nhục mơ hồ, đỏ trắng xen kẽ bắn tóe đầy đất, nhưng hận ý trong lòng hắn vẫn không thể tiêu tán. Chính tên cướp này! Chính là hắn giết chết cha mình! Hắn muốn đem tên đó thiên đao vạn quả!!
Không biết đánh bao lâu, Lâm Mãnh lảo đảo một cái, dùng gậy gỗ chống đỡ, miệng mở to thở hổn hển đứng dậy. Cả phòng đều là máu, sắc đỏ trong mắt hắn lại thoáng nhạt đi một chút.
Lại nhìn thi thể kia giờ thành một đống thịt nát, Lâm Mãnh rốt cuộc tỉnh táo lấy lại tinh thần, đúng rồi, ít nhiều nhờ có nàng kia chế trụ kẻ thù giết cha hắn, hắn mới có thể báo thù được. Cũng là nàng kia lấy thân làm mồi, giết những tên hải tặc khác, cứu tính mạng mọi người trên thuyền! Nàng là ân nhân của Lâm gia thôn bọn họ!
Khi có ý nghĩ này, Lâm Mãnh ném gậy gỗ, nghiêng ngả lảo đảo hướng boong tàu chạy đi. Mặt trên vẫn còn rất loạn, tiếng khóc la, tiếng chửi bậy so với trước đó còn muốn lớn hơn, trong đám người điên cuồng, Lâm Mãnh liếc nhìn liền thấy được người hắn muốn tìm. Nàng kia giờ phút này đang ngồi ở bên cột buồm, một tay nắm đao, một tay đặt trên đầu gối, lạnh lùng nhìn mọi người trên thuyền.
Cũng là lúc này, Lâm Mãnh mới nhìn rõ bộ dáng người nọ. Cùng nữ tử làng chài tầm thường bất đồng, nàng màu da cực trắng, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, vóc người cũng không tính cao, tạo cảm giác khiến người ta muốn che chở. Khác biệt chính là cặp mắt phượng kia nhướn lên nhưng trong đó không có một chút thần thái của nữ nhi gia, băng lãnh trầm tĩnh, tràn ngập đề phòng, xứng với một thân Huyết Y. Hai tay đỏ thẫm, lại làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, tim đập nhanh.
Nhưng nếu không phải vậy, nàng nào có thể bằng sức lực bản thân, giết nhiều tặc tử như thế?. Trong lồng ngực đột nhiên dâng lên ngàn vạn ý niệm, Lâm Mãnh bước đến trước mặt nàng, hai đầu gối gấp khúc, quỳ xuống:
"Thù lớn được báo, tiểu tử đa tạ ân công!"
Sau tiếng kêu to này, cũng làm những người khác trên thuyền đầu óc thanh tỉnh, liên tiếp có người quỳ xuống, hướng nàng kia dập đầu bái lạy.
Nhìn một đám hán tử quỳ xuống, Phục Ba nhẹ nhàng thở ra. Liền tính không có địch nhân, nàng như cũ là lẻ loi một mình, còn thân ở trên biển, vạn nhất những người này nổi lên tâm tư xấu thì muốn thoát cũng không dễ dàng. May mà bọn họ coi như tri ân báo đáp, nhớ rõ nàng ân cứu mạng.
Chuyển qua tầm mắt, Phục Ba nhìn về phía nam tử thứ nhất quỳ xuống. Người này cũng chỉ hai mươi tuổi đầu, vóc dáng không cao, làn da ngăm đen, trên người còn không thiếu miệng vết thương, máu tươi đầm đìa. Nếu nhớ không lầm, vừa rồi hắn còn xuống khoang thuyền, là đi giết người sao? Tù binh kia đã toi mạng? Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, Phục Ba mở miệng:"Ngươi là người chủ sự trên thuyền này?"
''Thuyền trưởng chính là cha ta, mới vừa bị tặc nhân làm hại. May mà ân công giết tặc nhân, cứu ta sống sót."
Lâm Mãnh trong mắt rưng rưng, nức nở nói,"Trên thuyền đều là đồng hương của ta cho nên ân công cũng là ân nhân cứu mạng người Lâm gia thôn!"
Tìm được đường sống trong chỗ chết, ai có thể không mang ơn? Nghe những lời này mọi người cũng phụ họa theo, Phục Ba lại nghe ra ý ngoài lời. Nàng cùng bọn họ không phải một nhóm. Đây chính là cổ đại, kể cả nữ phẫn nam trang, một thiếu nữ cũng không có khả năng một mình chạy lên thuyền tới biển cả, nàng có phải hay không còn có đồng bạn? Phục Ba thử nói:"Đồng bạn kia của ta đâu?"
Lời này nhất thời khiến Lâm Mãnh trên mặt hiện ra buồn giận:"Mới vừa rồi hải tặc lên thuyền, thúc thúc của ngươi liều chết xông lên, không màng tính mạng, cũng bị tặc tử ném khỏi thuyền."
Hải tặc sẽ không bao giờ để thi thể cùng kẻ bị thương lưu lại trên thuyền, vì nguyên nhân này nên ngay cả thi thể phụ thân hắn cũng không thể tìm trở về.
Manh mối đứt đoạn, Phục Ba đáy lòng thở dài, thân phận của mình giờ không thể làm rõ ràng rồi. Nhưng may mà đạo tặc biết nàng "Mượn xác hoàn hồn" đã chết, trái lại không cần lo lắng bị bại lộ. Mắt nhìn cánh buồm bị phá thủng một lỗ, Phục Ba lại nói:"Chiếc thuyền này còn có thể đi sao, sẽ có hải tặc đuổi theo hay không?"
Nghe nói như thế, Lâm Mãnh rùng mình:"Không chắc được, vừa rồi bị tập kích, thân thuyền bị đụng xuất hiện lỗ thủng, nhóm tặc nhân ghét bỏ thuyền chúng ta đi chậm, lại sợ chìm thuyền mới chuyển hàng hóa quan trọng đi trước. Nếu không nhanh chóng sửa lại, sợ là sẽ có phiền toái xảy ra."
"Cứ sửa thuyền trước đã, đừng để tặc nhân đuổi theo!" Phục Ba lập tức chỉ huy.
Lâm Mãnh cũng hiểu đạo lý này, không do dự nữa, đứng dậy thúc giục mọi người sửa chữa thân thuyền, điều chỉnh hướng đi. Bởi vì lúc trước bị tập kích, phía trước của thuyền bị đụng thủng một lỗ, may là phía dưới có vách kín tránh nước, nhất thời sẽ không chìm được. Nhưng liền tính như thế, cũng phải giảm bớt gánh nặng trước. Đi đến đáy khoang, mắt nhìn hàng hóa chồng chất, Phục Ba nói:"Thuyền bị rỉ nước, để thuyền có thể nổi hãy xử lý mấy hàng hoá quan trọng đi."
Băng bó vết thương qua loa, Lâm Mãnh thần sắc uể oải, nghe nói như thế trên mặt càng là khó coi. Đồ đáng giá đã bị hải tặc chuyển đi, chỉ còn lại có chút hàng hải sản, đây chính là đồ còn lại của thôn bọn họ, ai nỡ ném vào trong biển? Nhưng hiện nay, Lâm Mãnh cũng biết giữ tính mạng quan trọng hơn, cắn chặt răng, hắn khiêng bao tải lên rồi hướng boong tàu đi đến.
Có người đi đầu, người khác cũng không chần chờ nữa, phân chia nhau chuyển hàng hóa hướng giữa biển ném xuống. Biển lớn tịch mịch, vật nặng rơi xuống nước cũng chỉ có một tiếng vang nhỏ, trái lại là âm thanh bi thống nức nở càng lớn hơn.
Người khác cũng không dám chậm trễ, vội vàng tu bổ chỗ thủng trên khoang thuyền, khống chế bánh lái chuyển hướng. Liều mạng như vậy bận rộn đến hơn nửa đêm, thật vất vả mới khiến thuyền một lần nữa nâng lên, cũng không biết có phải do may mắn hay không, đợi đến khi thuyền vững vàng khởi hành, cũng không có tặc nhân đuổi theo.
Tất cả mọi người đều mệt mỏi, ngồi ở trên boong tàu thở dốc. Lâm Mãnh khập khiễng đi tới trước mặt Phục Ba, thấp giọng nói:
" Ân công, hôm nay thuyền gặp nạn, chỉ có thể về thôn trước, không thể đưa ngươi đi Lôi Châu."
Thân chủ nguyên bản định đi Lôi Châu? Là bán đảo Lôi Châu kia sao?
Phục Ba mặt không đổi sắc:"Lôi Châu không cần đi vội, nếu không thấy phiền toái, ta có thể đến Lâm gia thôn ở vài ngày không?"
Trong một đêm, Phục Ba gấp rút sửa nhiều thứ, thêm việc tìm hiểu hoàn cảnh nơi đây nên cũng không nhàn rỗi. Thực ra đây không phải chiếc thương thuyền bình thường, do triều đình thuế má quá nặng, từ một thôn xóm hao hết nhân lực vật lực mua sắm chuẩn bị thuyền riêng, chuyên môn dùng để lén vận chuyển hàng hoá.
Đoạn thời gian trước quan binh diệt trừ thổ phỉ, bọn họ cũng không dám lộ đầu, thật vất vả có thể ra khơi, lại đụng phải đám hải tặc. Bây giờ nàng hoàn toàn không biết gì cả về thế giới này, không bằng trước trốn đi tu dưỡng một đoạn thời gian, Lâm gia thôn xem ra chính là nơi thích hợp nhất.
Lâm Mãnh vội vàng nói:"Chỉ cần ân công không ghét bỏ, chịu ở lại liền tốt!"
Thấy hắn trả lời dứt khoát, Phục Ba hơi hơi gật đầu, lại nói: "Ta họ Phục tên Ba, về sau cũng không cần gọi ta là ân công nữa, trực tiếp gọi tên là được."
Ai ngờ Lâm Mãnh không nghe, liên tục lắc đầu: "Như vậy sao được? n nhân cứu mạng, không thể khinh mạn!"
Thấy hắn cố chấp, Phục Ba cũng không kiên trì. Lâm Mãnh nhìn nhìn sắc mặt nàng, không khỏi khuyên nhủ: "Mệt nhọc một đêm, ân công không bằng đi nghỉ ngơi trước, đợi đến bờ ta lại gọi ngươi."
Một buổi không ngủ, trên người lại có thương tích, Phục Ba cũng là sức cùng lực kiệt, liền gật đầu đáp ứng. Hai người xuống khoang thuyền, tìm một gian nhà kho coi như sạch sẽ, Lâm Mãnh để người lấy nước cùng đồ khô, lại nói:"Đám tặc tử kia chỉ chuyển hàng hóa quý trọng, còn chưa kịp khám xét thuyền, ta để người tìm, đây là bao đồ của ngươi."
Nói rồi hắn đưa qua một bao vải nhỏ. Phục Ba cũng không dự đoán được chuyện này, vươn tay tiếp nhận. Đồ không nặng, cũng không biết cất cái gì, không giống như là chuẩn bị cho chuyến đi xa nhà. Nói cám ơn xong nàng liền xoay người về phòng, xác định không ai theo sau, lập tức mở ra kiểm tra.
Trong bao không có thứ gì, chỉ có ba bộ quần áo, dụng cụ rửa mặt chải đầu cùng mấy khối lẻ bạc vụn. Đây thật không giống vì ra khơi chuẩn bị gì đó, Phục Ba lại tỉ mỉ đem góc áo sờ soạng một lần, cuối cùng mới từ một chỗ trong đai lưng lấy ra giấy dầu giấy dầu được khâu lại. Mở ra chỉ thấy hai trăm năm mươi lượng ngân phiếu cùng một phong thư. Cũng không quản thư đã được niêm phong lại, nàng trực tiếp dỡ ra xem qua một lần, trong lòng không khỏi thở dài.
Đây là một phong "Thư uỷ thác", không có lạc khoản, người viết thư muốn đem nữ nhi "Nguyệt Hoa" Phó thác cho một người vãn bối tên "Tử Hân'', hi vọng đối phương có thể chăm sóc tốt, khiến nàng đời này vô ưu. Khả năng là viết thư cho cấp dưới nhờ trông cậy, trên giấy bẩn mấy chỗ, còn mơ hồ lưu lại hai vệt nước mắt, có thể nhìn ra là một phụ thân vội vàng cùng khẩn cầu. Như vậy một phong thư được khâu ở trong đai lưng, ý nghĩa không nói mà rõ ràng. Tuy nói không rõ lai lịch người viết thư, nhưng một lòng yêu thương con gái, nàng vẫn là có thể xem hiểu.
Đáng tiếc, nữ nhi của hắn đã chết trong tay hải tặc, thay bằng một cô hồn khác. Trong lòng tựa hồ có chỗ nào nhói lên. Nàng cũng đã chết, nếu không ngoài ý muốn thì sẽ có danh hiệu liệt sĩ. Người nọ sẽ vì nàng mà kiêu ngạo, vì nàng bi thống sao? Hay là hối hận khiến nàng cũng tham gia quân đội, giống như hắn trước kia oán giận, "Chỉ là ranh con, khoe khoang sức mạnh vớ vẩn cái gì!''
Ngón tay siết chặt, nơi mép thư mỏng manh xuất hiện một nếp gấp, Phục Ba thở mạnh một hơi, đem thư một lần nữa gấp lại. Hôm nay nàng đã tiếp nhận thân thể này, theo tình theo lý nàng nên tìm đến thân nhân mới đúng.
Chỉ là từ nội dung trong thư cho thấy có thể gặp gỡ phiền toái. Thư nhà phải cẩn thận giấu kỹ, ngay cả danh tự cũng không dám lưu, nữ nhi yểu điệu phải nữ phẫn nam trang, bên cạnh còn mang theo bảo tiêu, đây rõ ràng là hành động đào mệnh, khó nói có ẩn tình gì.
Về phần bọn họ nguyên bản muốn tìm người nhưng manh mối đã bị đứt đoạn, chỉ có thể đi một bước xem một bước. Đem tiền cùng thư bên người giữ gìn thật tốt, Phục Ba ngay cả sức lực để rửa mặt cũng không có liền đổ nghiêng ở trên giường.
Bởi vì trên thuyền hàng hóa không chiếm hơn phân nửa, giảm sức nặng quá nhiều, thân thuyền lay động thập phần kịch liệt, tựa hồ tùy thời đều có thể bị sóng lớn cuốn đi. Nằm ở trên tấm phản cứng rắn, Phục Ba nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt một lúc lâu mới đem dao găm nhét xuống dưới gối đầu, hai mắt nhắm lại.
***
Lôi Châu chính là bán đảo, lại tiếp giáp bến tàu cửa khẩu, chuyên sản xuất ra ngọc trai, ban đầu là thuyền lui tới rất nhiều, là nơi náo nhiệt lạ thường. Nhưng mà sau khi bị triều đình cấm, Huyện nha phía Bắc thay đổi, dân chúng trong đây rời đi, thị trấn cảng biển liền ngày càng hoang phế biến thành nơi hải tặc tập trung, tạo nên những bến tàu riêng dày đặc. Cho nên xung quanh cảng tranh đấu địa bàn tàn nhẫn dẫn tới vong mạng không ít, một lời không hợp liền muốn rút đao giết người, không có bản lĩnh thì vạn lần không dám ở lại đây.
Giờ phút này trên bến tàu xuất hiện một nam tử có vóc dáng cực cao, một thân y bào xanh đen, bên hông còn treo trường đao, diện mạo tuy nói khá tốt, thế nhưng bộ dáng mạnh mẽ lạnh như băng lại khiến người không dám nhìn thẳng.
Nhìn hắn mấy ngày này thường đến, vừa đứng chính là một ngày, người khuân vác xung quanh đều nhận ra. Nhìn thấy người này lại đến, nhịn không được châu đầu ghé tai trò chuyện:"Đây không phải là mật thám quan phủ phái tới đấy chứ?"
"Trấn hải đại tướng quân sắp bị chém đầu, nha môn nào rảnh rỗi lại đi tìm chúng ta gây phiền toái vậy?"
"Nói không chừng là tới hộ tống đồ bảo bối gì đó!"
"Hahaa, ngươi đừng nói, người này nhìn là biết có võ công lợi hại!"
"Chỉ có một người, có thể hộ tống cái gì? Có khi là đang đợi người nào đó cũng nên?"
"Ha ha ha, La Lăng đảo đều bị chiếm, còn có thể đợi đến cái gì......"
Không biết có phải là nói chuyện phiếm thanh âm quá lớn, nam nhân kia đột nhiên quay đầu hướng bên này nhìn thoáng qua, chợt đi nhanh đến.
Một đám người khuân vác đồng loạt đều rụt đầu, không dám lên tiếng, ngược lại là nam nhân kia nói trước:"Trên biển lại có bọn giặc cướp? La Lăng đảo làm sao?"
Có thể sử dụng từ "giặc cướp" này, thật đúng là khó mà nói thân phận. Một người khuân vác khỏe mạnh gan lớn nói: "Cũng không phải anh hùng hào kiệt gì, có một nhóm người mạnh mẽ chiếm La Lăng đảo, ngoại tộc và thuyền tư nhân liền ít đi rất nhiều."
La Lăng đảo là nơi gần đảo lớn của người ngoại tộc, vừa vặn nằm trên con đường phải đi qua cửa khẩu cảng biển. Nếu là bị tặc nhân chiếm, phong tỏa đường, cướp bóc con thuyền, thật đúng là không có chiếc thuyền tư nhân nào có thể tránh thoát. Nghe vậy, người nọ mày kiếm nhíu chặt, hiện ra sát khí:"Quả thật không có thuyền có thể lại đây?"
Bộ dáng này không thua gì cường hào ác bá đi lại trên biển. Một đám người đều bị trấn trụ, tráng hán gan lớn vừa rồi lại trả lời: "Đoàn thuyền lớn còn có thể đi qua, thuyền tư nhân nhỏ bé sợ là không qua nổi."
Chặn đường cướp bóc, tất nhiên sẽ phải nhặt quả hồng mềm mà nắn. Nếu như ngồi thuyền tư nhân, sợ là lành ít dữ nhiều. Nghe nói như thế, hán tử kia nắm chặt chuôi đao, trầm mặc một lát rồi từ trong ngực móc ra mấy đồng tiền, ném vào trong tay người khuân vác đã trả lời kia.
Sau đó không nói một lời xoay người liền đi. Không nghĩ tới còn có thể được tiền thưởng, người khuân vác kia cũng lộ ra sắc mặt vui mừng, sau đó lại lắc đầu. Nếu thật sự là đến để đợi người có lẽ là khó khăn rồi. Không ai bảo vệ thì sao có thể sống sót nơi sóng biển hỗn loạn này.