Trên dòng sông bạc dập dềnh một chiếc bè gỗ. Ánh trăng soi rõ cái bóng đổdài. Đêm tĩnh và gió mát, cô gái chầm chậm mở mắt, đầu tiên nhìn thấymột gương mặt hơi cười.
- Tỉnh rồi?
Nàng nhận ra mình đang nằm trong lòng hắn, vững chắc và kín đáo. Đem bàn tay run run nâng lên, nàng chạm vào nửa bên mặt trắng bệch, màu da khôngmấy khỏe mạnh, thật ra đó là đặc trưng của hắn
- Từ từ thôi… thể xác này vẫn cần thời gian thích nghi!
Hắn kéo tay nàng xuống, lại ôm chặt hơn, thở dài một hơi thỏa mãn
- Lệ Lệ, cuối cùng cũng ôm được nàng rồi….
Họ không phải ai xa lạ chính là Vân Ti Thiên cùng cái người đào tẩu khỏiÂm Ti Cốc cách đây không lâu. Trong khi Tiên giới nơm nớp lo sợ hànhđộng trả thù đầu tiên của Ma Vương thì hắn lại im hơi lặng tiếng gần nửa năm. Ma Vương tựa như bốc khói làm người ta không thể nào suy đoánđược. Vâng, chắc chắn họ không tài nào đoán ra được Ma Vương thoát khỏitù ngục một vạn năm, hắn không nôn nóng trở về Ma giới, cũng không nôngnóng san bằng Tiên môn mà chỉ là nôn nóng tìm một thân xác cho cô gáinày. Chắc hẳn vẫn còn nhiều người nhớ đến nàng, đặc biệt là Phong Trạch ở Hoa Đông.
Ma Vương đưa ngón tay nhẹ nhàng và tỉ mỉ sờ dọc theo sườn mặt nàng. Môi bạc lạnh lẽo cười
- Chính là như vậy, Lệ Lệ trong suy tưởng tượng của ta là như thế này…
Cô gái mở to đôi mắt đen, hàng mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-van-hoa/3080639/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.