Tú Thanh ôm gối ngồi dựa vào vách tường, đầu đập ra sau theo một nhịp điệu đều đều, mắt trông lên một khoảng vô định nào đó. Con bé trải một tấmvải cũ hơi rách bên cạnh, trên miếng vải có một cây kéo nhỏ, một cuộnlen hồng, vài mẫu gỗ và một con búp bê xấu xí. Món đồ chơi ủ rũ nằm imtrên đất, nó cảm thấy mình đã bị bỏ rơi.
Tú Thanh thực ra là một cô bé xinh xắn, đầu có hai chóm tóc lưa thưa, mắttròn xoe và cái mũi nho nhỏ, dù chỉ mang hình dạng đứa trẻ 12 tuổi nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân. Tú Thanh hàng ngày vô cùng im lặng, thíchchui rút trong các xó xĩnh tự chơi một mình nhưng nó đặc biệt dính lấyThái Hành lão quân. Khi ngài ngồi phơi nắng ngoài sân, Tú Thanh sẽ lẳnglặng đem đồ chơi an vị dưới chân ghế. Khi ngài làm việc trong thư phòng, nó sẽ ngồi ở chỗ góc tường khuất bên kệ sách. Khi ngài đi tắm ở dụcbồn, nó sẽ đứng chờ ngoài cửa, cầm sẵn khăn bông và quần áo sạch. Khingài đem nước tưới vườn hoa, nó sẽ lập tức lấy ra cái bình nhỏ xíu củamình, tỉ mỉ tắm cho từng cành bỉ ngạn. Thông thường chỉ cần Thái Hànhngẩng đầu tìm quanh thế nào cũng phát hiện con bé núp ở đâu đó, giươngđôi mắt nai nhìn mình. Cái nhìn im lặng và trong veo như thế, không cótạp niệm, không có trốn tránh.
Lúc này đây, Tú Thanh đang chán chường ngồi ở góc tường, cả Hoa Sơn trangkhông tìm thấy bóng dáng vị chủ nhân. Nắng chiều êm ả rọi vào khung cửasổ, vườn hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-van-hoa/3080624/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.