Trong giấc mộng, Tố Linh nhìn thấy mình đang nằm trên giường, ở một căn phòng nhỏ quen thuộc. Cơ thể thật là mệt mỏi, nàng gượng ngồi dậy, đưa mắtnhìn chiếc giường tre nhỏ nhắn, gối và chăn thơm mùi nắng sớm. Tố Linhđặt chân xuống đất, mãi không tìm thấy giày. Nàng nhíu mày, đi chân trần đến bên cái bàn nhỏ sạch sẽ. Trên bàn có một cái gương tròn và một câylược ngà. Duy nhất điểm này chứng minh căn phòng là của nữ chủ nhân.
Bao nhiêu năm rồi?
Tố Linh ngơ ngác cầm chiếc lược trên tay, sờ vào dòng chữ xinh đẹp khắctrên ấy. Nàng đem chiếc lược bước ra ngoài. Kỳ Lâm Viện vẫn là tiên cảnh huyền ảo, khắp các ngõ ngách trồng đầy bụi trúc xanh rì. Dưới đất làsỏi trắng không lẫn chút bụi. Lòng bàn chân giẫm lên có cảm giác lànhlạnh. Tố Linh đi theo con đường quen thuộc, đến một cái hồ nhỏ xây làmcảnh. Bên trong chỉ lác đác mấy con cá vàng. Lá cây bị gió cuốn rơixuống mặt nước, tạo những vòng sóng lăn tăn. Lũ cá nhỏ thấy động liềnngoi lên, dùng miệng đùa nghịch đẩy đẩy chiếc lá, giống như kéo một contàu lênh đênh trên đại dương…
- Tiên cô…
Có giọng nói khe khẽ phía sau. Tố Linh quay đầu nhìn thấy một tiểu tiênnga. Nàng chỉ độ mười bốn mười lăm tuổi, mặc váy vàng nhạt, tóc búi haicủ tỏi xinh xinh, mặt mũi sáng lạng. Tiểu tiên nga mở to mắt kinh ngạcnhìn Tố Linh
- Đúng là tiên cô rồi!
Tố Linh nghi hoặc nhìn cô bé. Chỉ thấy nó rưng rưng nước mắt, chạy tới nắm tay nàng
- Em là Trạch Trạch, là con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-van-hoa/129374/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.