Thấm thoắt nhiều năm trôi qua, Bảo nhi từ một đứa trẻ cần nàng bế trên tayđã lớn lên thành một tiểu nhi đồng cao đến thắt lưng nàng. Mở tiên nhãnquan sát thì có thể ước chừng hắn đã 12- 13 tuổi. Bảo nhi bình thườngkhông thích nói, nhưng nếu nàng muốn trò chuyện, nó sẽ chu đáo và cẩnthận trả lời. Dù Bảo nhi là đồ đệ của nàng nhưng Tố Linh không dạy tiênthuật, chỉ dạy võ phòng thân dùng lực của cơ thể. Nàng không nghĩ dạytiên pháp là vì hai nguyên nhân. Thứ nhất, Bảo nhi còn quá nhỏ, là mộtphàm nhân bình thường, chưa chắc đã có “tiên duyên”. Thứ hai, họ khôngsống ở núi cao của tiên môn, phong thủy ở đây căn bản không có chút tiên lực, muốn hấp thụ tiên khí là chuyện xa vời. Bản thân nàng đã đắc đạohơn hai trăm năm còn cảm thấy khó khăn trong việc dẫn dụ tiên khí từ xa, huống chi Bảo nhi là đứa trẻ chưa biết gì, điều này căn bản là khôngthể!
Tố Linh biết có trăm nghìn gian nan nhưng nàng cũng chưa quá lo lắng, đợithêm vài năm sẽ nghĩ cách, quan trọng là Bảo nhi rất có thể không có“tiên duyên”, chưa đủ chín kiếp để tu tiên…
Tố Linh bắt đầu sợ hãi nếu một ngày kia, Bảo nhi của nàng trưởng thành,dần dần già đi, sau đó chết, không phải là nàng lại một mình sao? Mộtđời người không hề ngắn, nhưng đối với thần tiên nó thật ít ỏi. Tố Linhngày đêm vắt óc suy nghĩ, nàng muốn độ tiên khí cho Bảo nhi nhưng nếukhông may thằng bé không hề có “tiên duyên” thì việc này chắc chắn sẽlàm hỗn loạn nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-van-hoa/129366/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.