Cố Phán nghe thấy lời anh nói với tài xế, trở nên lo lắng đề phòng, sắc mặt có chút trắng bệch.
“Nếu anh muốn đi dạo núi hóng gió, vậy xin dừng xe để tôi xuống.”
Dừng lại, lại nhỏ giọng cầu xin: “Cho tôi về nhà.”
Minh Tiềm đã bắt được người mình mong muốn, đương nhiên sẽ không dễ dàng thả người đi, anh gợi lên một nụ cười yếu ớt, ôm cơ thể cứng ngắc của cô lên đùi, quan tâm hỏi: “Tối hôm qua tôi có làm cô đau hay không?”
Cố Phán cắn môi quay đầu không muốn đối mặt với khuôn mặt dễ nhìn của anh, có lẽ chỉ cần cô im lặng không nói, qua thời gian lâu, anh cảm thấy không thú vị sẽ đưa cô về nhà.
“Em không nói chuyện thì tôi tự mình kiểm tra xem em có bị thương hay không.”
Như là muốn chứng minh anh không thích nói đùa, tay anh thật sự duỗi đến quần lót của Cố Phán, có chiều hướng muốn tiến vào.
“Không có, không có bị thương...”
Cố Phán vội vàng đè lại bàn tay to đang làm loạn, từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã biết người đàn ông này sẽ không chấp nhận có người làm trái lời anh.
“Vì sao buổi sáng không đánh thức tôi mà đã rời đi?” Rõ ràng trong lòng Minh Tiềm luôn canh cánh chuyện sáng nay.
Hít sâu một hơi, Cố Phán thấy rằng vẫn nên nói rõ mọi chuyện, đối với cả hai đều tốt.
“Chúng ta coi như chuyện đó chưa từng xảy ra được không, như vậy tốt cho cả hai chúng ta.”
Không khí trong xe lập tức trở nên khó xử, Cố Phán cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-tu-tong-tu/174303/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.