Minh Tiềm nhắm mắt nằm trên giường lớn, thở hổn hển, gương mặt tuấn tú lạnh lùng che phủ một tầng mồ hôi mỏng, hẳn là do uống nhiều rượu nên rất khó chịu.
Cố Phán nghĩ nghĩ, vào phòng tắm thấm ướt khăn lông bằng nước lạnh, trở lại bên giường cúi người lau mồ hôi cho anh, rồi giúp anh cởi áo khoác và nơ cài, lại cởi hai cúc áo sơ mi ra, trông có vẻ thoải mái hơn. Cổ áo mở rộng, cô thoáng nhìn thấy lồng ngực rắn chắc trắng nõn bên trong, mặt đỏ lên, vội vàng dời tầm mắt.
“Tôi khát, lấy nước lại đây.”
Hình như anh thật sự xem cô là người giúp việc, mở miệng ra đều mang giọng điệu ra lệnh, nhưng Cố Phán cũng thành thật làm theo chỉ thị đi lấy nước ấm, thấy anh chống cánh tay muốn ngồi dậy, đi nhanh hai bước lấy đệm dựa bên cạnh đặt sau lưng anh, như vậy mới có thể thoải mái hơn một chút.
Minh Tiềm đã uống vào rất nhiều rượu, nhưng không say như vẻ anh biểu hiện ra ngoài, nhìn một loạt hành động lưu loát của cô, hiển nhiên là do làm nhiều lần mà quen, chẳng lẽ cô coi anh lão già kia?
Tâm tình anh trở nên không tốt, cố ý ra lệnh cho cô: “Cho tôi uống nước.”
Cố Phán theo bản năng muốn làm theo lệnh của anh, nhưng nghĩ lại cũng không đúng lắm, nhìn bộ dáng anh rất bình thường, không hề giống người say không tự lo liệu được, nhưng lại nghĩ tới, Đại lão gia là anh đã mở miệng vàng, cô thật sự không có can đảm làm trái lời, đặc biệt khi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-tu-tong-tu/174301/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.