Có câu là bệnh đi như kéo sợi, sinh bệnh cảm mạo gì đó muốn khỏe lên cũng không phải chuyện một hai ngày.
Sau khi Vu Dương bị cảm mạo, Vu Phong gọi điện cho giáo viên xin nghỉ không đến lớp, hơn nữa cũng gọi điện cho cô giáo nhà trẻ giúp Vu Dương xin nghỉ mấy ngày, buổi sang hai ngày này sau khi ăn xong bữa sáng đều phải đến bệnh viện truyền thuốc.
Buổi tối sau khi ôm Vu Dương về nhà, để bé uống thuốc, dẹm chăn cẩn thận cho bé, dùng trán mình thử nhiệt độ cho Vu Dương, nhiệt độ cơ thể chưa giảm xuống, khuôn mặt nhỏ vẫn đỏ không bình thường. Bé nửa ngủ nửa tỉnh, mắt vừa như là nhắm lại vừa như là mở ra, dáng vẻ rất mỏi mệt, Vu Phong không nói chuyện, liền ngồi ở mép giường nhìn bé nghỉ ngơi, anh biết trẻ nhỏ sinh bệnh là rất bình thường, thế nhưng triệu chứng Vu Dương sinh bệnh không dễ nhìn ra được lắm, là bé che giấu quá tốt hay là rất không hi vọng thêm phiền toái cho mình?
Bao Văn Sanh cùng đi cả hành trình theo Vu Phong về nhà, hắn vẫn chưa ăn cơm tối, tự mình ở trong nhà bếp nhào vắt mỳ, vừa vào nhà bếp liền trông thấy dụng cụ nhà bếp sắp xếp chỉnh tề, cửa sổ phòng bếp được mở, bên trong không có mùi nấu nướng, thế nhưng lại có thể nhìn ra được phòng bếp này thường xuyên được sử dụng, khi hắn đang muốn đến tủ lạnh tìm trứng gà thì thấy thấy Vu Phong từ trong buồng đi ra.
Bao Văn Sanh chỉ chỉ nhà bếp, “Phòng bếp bình thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-tu-quan-he/1615607/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.