Đây là điều mà Thâm Tỉnh Băng Hoạn Giả xưa nay chưa từng trải qua.
Ngày đó gió nhẹ, bầu trời xanh lam, cậu ta cùng một đám gà hun khói phát điên cùng nhau chạy như bay giữa rừng rậm xanh um tươi tốt.
Cậu ta chạy, chúng nó đuổi, cậu ta tiếp tục chạy, chúng nó tiếp tục đuổi.
Bọn họ vui chơi, chơi đùa, truy đuổi, lôi kéo...... Toàn bộ thế giới đều bị tiếng cười "Ha ha ha" của phụ trợ làm đến ồn ào náo động, hình ảnh quá mức hài hòa như vậy thật sự làm người ta cảm thấy vô cùng... phá hoại!
Ngày xưa Thâm Tỉnh Băng Hoạn Giả nhất chiến thành danh, một mình một pháo oanh toạc toàn bộ quân địch cũng chưa từng cảm thấy mệt mỏi như vậy.
Mà bây giờ từ trong ra ngoài, từ thể xác đến tinh thần, đều sức cùng lực kiệt. truyen bac chien
Bụi đất cuồn cuộn đã bất tri bất giác trải rộng khắp rừng rậm.
Bởi vì toàn bộ khung cảnh quá mức lừng lẫy, dẫn tới những người chơi qua đường cùng nhóm lợn rừng nghỉ chân ở đây, khi nhìn thấy đều khiếp sợ.
Những nơi bầy gà hun khói đặt chân tới, cỏ cây liền thưa thớt, nhìn thấy mà ghê người, một khung cảnh hoang vu mở mang tầm mắt.
Điều duy nhất đáng để vui mừng, đại khái cũng chỉ vì giá trị thù hận liên tục tăng lên.
Giang Thời: "Thế nào lão Bệnh, không tồi đi?"
Thâm Tỉnh Băng Hoạn Giả: 【 Tôi về sau không bao giờ muốn nhìn thấy loại sinh vật mỏ nhọn này nữa, càng không muốn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-tro-vi-vuong/2506439/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.