Chương trước
Chương sau
Chiếc tàu du lịch sang trọng đậu trên bến cảng, nổi bật giữa sóng biển được ánh nắng nhuộm trắng tinh, lấp la lấp lánh. Phương Đại Xuyên thò tay búng chiếc kẹp cà vạt trước ngực, nơi đó cất giấu một chiếc microphone mini. Hắn mặc Âu phục ba lớp tiêu chuẩn, vòng eo thon gọn và đôi chân dài thẳng tắp rất gây chú ý. Chuyên viên trang điểm khéo léo dùng keo dán mí, ngụy trang đôi mắt rũ xuống của hắn thành vừa hẹp vừa dài, càng tôn lên khuôn mặt gầy gò hiện tại của hắn, khiến hắn thoạt nhìn cực kỳ gian xảo.
Hắn xuống xe, đi thẳng vào trong, vừa tiện tay sửa lại khuy áo tiệp màu với cà vạt, vừa không biến sắc đảo mắt nhìn quanh, giơ chân bước lên bậc thang.
“Haizzz, nếu không biết người ta là diễn viên thì thần thái kia rõ ràng là công tử nhà giàu suy đồi biến chất mà.” Xa xa, một cảnh sát trẻ ngồi trong xe, chăm chú nhìn vào máy theo dõi, cảm thán mà rằng.
Một cảnh sát khác bĩu môi, “Diễn giỏi, chân lại dài thế kia, sao mãi không nổi nhỉ?”
“Chắc là xúi quẩy.” Cảnh sát đầu tiên toét miệng cười, “Lên nhầm xe mà cũng lọt vào trò chơi sinh tử là đủ biết vận may nát bét thế nào.”
Bọn họ đang mải nói, Phương Đại Xuyên đã lên tàu. Một nữ cảnh sát ngụy trang thành ban gái đi cùng hắn, vừa để hỗ trợ vừa để giám sát hắn, mặc váy lộ nửa ngực, khoác tay hắn cười tươi như hoa. Một tay Phương Đại Xuyên đút túi quần, vừa đi vừa trò chuyện với cô gái xinh đẹp bên cạnh, bộ dạng nồng nàn thắm thiết lắm.
“Đây hẳn là cậu Tần!” Vừa vào sảnh đã có người tiến lên nghênh đón, giơ hai tay ra, “Cậu Tần về nước từ bao giờ thế? Nghe danh đã lâu nhưng cậu bộn bề nhiều việc, nay mới có dịp gặp mặt. Tôi là Lục Cửu, kỹ sư tàu.”
Phương Đại Xuyên nhếch miệng cười, giơ tay bắt tay gã, chỉ thò ba ngón tượng trưng cho bố thí.
“Ra là anh, tôi biết anh rồi. Hôm kia ông già gọi điện bảo tôi về, về đến nơi thì nhốt tôi trong nhà cằn nhằn mãi, hôm nay tôi mới được thả ra để hai anh em ta trò chuyện.” Phương Đại Xuyên vỗ vai gã.
“Vâng, vâng!” Lục Cửu gật đầu lia lịa, đảo mắt thấy nhân viên phục vụ phía sau đẩy hai vali hành lý to tướng, “Hai vị ở phòng nào để tôi bảo họ mang hành lý vào? Cậu Đường và chị Chu đang ở đây rồi, cậu có sang chào hỏi không?”
Phương Đại Xuyên nhướn mày, “Thôi, mới về nước, vẫn chưa quen giờ giấc, tôi cũng không thân với họ, về nghỉ trước đây, cơm chiều phiền anh mang lên.”
Lục Cửu vội đáp, “Xin cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên, tôi mở rượu đưa vào cho cậu nhé, hai vị cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Anh diễn giỏi quá nhỉ.” Vào thang máy, nữ cảnh sát tựa vào vai hắn cười duyên, hạ giọng thật nhỏ, “Tôi còn sợ vã mồ hôi mà anh nhanh trí thật đấy.”
Phương Đại Xuyên lơ đãng nhếch miệng, ghé vào tai cô cười đáp, “Ít nhiều gì cũng tốt nghiệp Học viện Kịch nghệ Trung ương, sao có thể làm mất mặt nhà trường.”
Hai người lên tầng sáu, tìm đến phòng mình, mở cửa đi vào.
Hai người giả vờ ôm hôn, vừa vuốt ve vai lưng nhau vừa dùng chiếc máy nhỏ gắn trên đầu ngón tay quét camera trong phòng. Thấy tất cả đều bình thường, hai người thả lòng, Phương Đại Xuyên ngửa cổ, lắc lắc cổ tay.
Vừa dọn dẹp xong thì có tiếng gõ cửa.
Phương Đại Xuyên cởi áo khoác, chiếc áo vest trong ôm trọn vòng eo rắn chắc mạnh mẽ. Hắn cởi mấy nút áo, vò cho tóc rối. Nữ cảnh sát cũng rất ăn ý ném giày cao gót, cởi váy ném xuống đất, nhảy lên giường trùm chăn.
Bên ngoài, một nhân viên phục vụ bưng rượu tới, “Ngài Lục hỏi thăm ngài, mời ngài nghỉ ngơi một lát rồi xuống boong tàu tầng một, tàu chúng tôi sắp rời bến, tầng một đang mở tiệc mừng.”
Phương Đại Xuyên cười cười, tiện tay nhét một xấp tiền mặt không hề mỏng cho người phục vụ, “Cảm ơn.”
Hai người thay quần áo, dưới boong tàu đã náo nhiệt hơn hẳn, tiếng còi tàu kiểu cổ vọng ra.
Phương Đại Xuyên giơ tay nhéo cổ mình cho thành vết đỏ, rồi thân thiết kéo bạn gái đi xuống.
Boong tàu tầng một người qua người lại tấp nập.
Hắn cầm ly rượu, ngả mình xuống chiếc ghế dài cạnh bể bơi, khoác áo sơ mi, khuy áo rộng mở, tay áo xắn lên, nửa cánh tay lồ lộ.
“Cục cưng lại anh thương nào.” Phương Đại Xuyên nhẹ nhàng kéo nữ cảnh sát vào lòng, “Nào, hôn miếng nào.”
Hai người cười đùa một lát, hôn hôn hít hít.
“Tiệc tối cô nhanh trí chút.” Đôi môi Phương Đại Xuyên trượt đến vành tai bạn gái, thì thầm vào máy ghi âm trên cổ, khiến đám cảnh sát bám theo trên chiếc tàu nhỏ phía xa đỏ hết cả mặt, “Tôi giữ chân họ, cô đi tìm…”
Còn chưa dứt lời, một con mèo nhảy phắt lên đầu hắn.
Phương Đại Xuyên sửng sốt quay lại nhìn, một con mèo đen, toàn thân đen nhánh, trước bụng lại có khóm lông trắng như tuyết. Con mèo nũng nịu kêu vài tiếng, liếm liếm chân trước, ánh mắt đỏng đảnh cao ngạo rất quen thuộc.
Phương Đại Xuyên bật dậy khỏi ghế, tim đập thình thình.
Con mèo giật mình vì động tác của hắn, quay sang nhìn hắn, thật lâu sau mới bất đắc dĩ đi vài vòng quanh chân phải của hắn, hít hít ống quần hắn. Phương Đại Xuyên nửa ngồi nửa quỳ, giơ tay vuốt nó, ngón tay lướt qua khóm lông trắng phau mịn màng.
Con mèo bất chợt chạy về phía trước, quay lại không thấy hắn đi theo, bèn chạy về cắn ống quần hắn.
Nữ cảnh sát há miệng định hỏi chuyện gì thế, Phương Đại Xuyên lại chẳng quan tâm đến cô, mải miết đuổi theo con mèo nọ.
Con mèo thoăn thoắt uyển chuyển, xuyên qua đám đông, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn Phương Đại Xuyên, bộ dạng như đang hỏi sao ngươi đần thế hả? Thần thái bố đây là nhất thiên hạ thật sự rất giống chủ nhân của nó.
Phương Đại Xuyên dọc đường xã giao qua loa với vài người, trò chuyện đôi câu rồi xin rút, đi theo con mèo từ sảnh tầng một lên tầng bốn.
Tầng bốn rất yên tĩnh, đang giờ chiều, khách khứa đều nghỉ ngơi trong phòng hoặc dự tiệc ở tầng dưới. Lướt qua tấm thảm lông màu trà, chú mèo đen như nhung lặng lẽ dẫn lối. Xuyên qua khu phòng khách, tới đài ngắm cảnh, thẳng ngay dưới đài ngăm cảnh là hàng ghế cạnh bể bơi hắn vừa ngả lưng lúc nãy.
Trái tim Phương Đại Xuyên càng lúc càng đập mạnh, hắn chỉ nghĩ tới duy nhất một khả năng, nhưng lại sợ mình hi vọng nhiều quá, tới lúc thất vọng sẽ không chịu nổi. Đầu óc hắn chỉ nghe ầm ầm tiếng mạch máu gào thét, dồn máu đi khắp tứ chi.
Rẽ sang một góc, ánh nắng rót xuống boong tàu, mặt biển xa xa nhảy nhót lung linh dưới ánh mặt trời.
Một bóng dáng bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Người nọ tựa hờ vào lan can, chỉ thấy được sườn mặt nghiêng nghiêng, ánh nắng rọi qua, lông tơ nhỏ bé trên làn da như bừng sáng, hàng mi dài màu nâu nhạt rực rỡ tới trong suốt, hòa lẫn cùng nắng như tuyết tan, khẽ hấp háy trên mí mắt y. Tay y cầm ly rượu, chất lỏng vàng kim ngọt ngào lấp lánh, sóng sánh giữa lớp thủy tinh, chiếc nhẫn bạc trên ngón út phản chiếu ánh nắng chói chang.
Đôi mắt Phương Đại Xuyên bị ánh sáng hắt vào nhức buốt, không dám cử động, chỉ sợ tiến lên một bước sẽ vô tình giẫm nát ảo giác tuyệt đẹp này.
Người nọ nghe thấy tiếng động, khẽ ngoái lại nhìn, đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt như thấp thoáng sắc xanh dưới ánh mặt trời.
Lý Tư Niên.
Phương Đại Xuyên gào thét trong lòng.
Gió biển từ xa thổi lại, nam thanh nữ tú trò chuyện bên bể bơi dưới boong tàu, thân thiết ngọt ngào, tươi cười rực rỡ.
Phương Đại Xuyên cúi đầu, khẽ bật cười, sau đó cất bước nhào tới, vung tay đấm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.