“Bậy bạ!” Phương Đại Xuyên quay lại quát, “Có mỗi chuyện đấy mà nói mãi không thôi! Gián điệp của boss đâu, ra đây thử xem? Mẹ nó thế mà còn phải nghĩ. Sao Ngưu Tâm Nghiên biết có gián điệp của boss? Nếu có gián điệp của boss thật thì mẹ nhà nó không tìm ai đỡ lộ liễu hơn được à? Các người tưởng tôi ngu hả?”
Đỗ Vĩ ngửa cổ bật cười, bị mưa tạt đầy mặt. Như thể vừa được nghe chuyện gì khôi hài lắm, cậu ta cười đến không kịp thở, Phương Đại Xuyên bị tràng cười của cậu ta chọc giận, ánh mắt sắc như dao gắt gao nhìn chằm chằm cậu ta.
Qua một lát, Đỗ Vĩ mới ngớt cười, ôm bụng hạ giọng nói, “Anh tin hay không đâu quan trọng?”
Phương Đại Xuyên nghiến răng.
“Có gián điệp của boss hay không, không quan trọng. Ngưu Tâm Nghiên có chứng cớ hay không, không quan trọng. Anh tin hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là tôi tin, Trần Hủy tin, Dương Tụng tin, còn Đinh Tư Huy thì, nếu các anh có dịp gặp cô ta còn sống, hãy cứ thử hỏi cô ta tin hay không?”
Trái tim Phương Đại Xuyên tức khắc chìm sâu xuống biến.
Thủ đoạn quá độc. Lý Tư Niên thầm cảm khái. Chết đi rồi mà vẫn có thể lợi dụng một câu nói chưa biết thật giả để kéo y vào hoàn cảnh này, đến cả Lý Tư Niên cũng không khỏi bái phục bản lĩnh của Ngưu Tâm Nghiên.
Phương Đại Xuyên lại không hề ngưỡng mộ Ngưu Tâm Nghiên, hắn nghiến răng, cằm bạnh chặt, chỉ muốn trở về bãi đá kéo xác Ngưu Tâm Nghiên ra ném xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thuy-xin-tinh-giac/1319677/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.