Lý Tư Niên ngủ rất say. Hai má y đỏ bừng, sốt phừng phừng đứt quãng.
Phương Đại Xuyên nằm ngửa bên cạnh y, hệ thống cấp điện trong biệt thự hình như đang trục trặc, chẳng biết đường dây bị mưa tạt hỏng hay bị sét đánh hỏng, mà ban ngày tối mò như ban đêm.
Hắn nhức đầu vô cùng, trước mắt loa lóa ánh sáng trắng. Hắn giơ tay lên, ngắm nghía ống thuốc độc dưới ánh mặt trời le lói ảm đạm hắt vào qua tấm rèm, nắp bình được khắc thành hình đầu lâu, thuốc độc sóng sánh trong ống thủy tinh trong suốt.
Hắn quay sang nhìn Lý Tư Niên, Lý Tư Niên nhắm nghiền hai mắt, nửa khuôn mặt vùi trong chiếc gối bông, hô hấp vừa nặng nề vừa khó nhọc.
Phương Đại Xuyên nhẹ nhàng ngồi dậy, kéo rèm, hé mở cửa sổ, rút bao thuốc lá nhăn nhúm trong túi ra. Vài hạt mưa lất phất rớt vào qua khe hở, hắn nhắm mắt lại, ngửa mặt hứng một lát, sương mù trên núi hòa cùng màn mưa đáp xuống, tích tụ thành giọt nước đọng trên mí mắt hắn, hắn giơ tay quẹt đi, ngón tay lành lạnh. Hắn mở bao thuốc, rút một điếu, kề tay bên cửa sổ, dõi mắt nhìn ra ngoài.
Bên ngoài sương mù giăng kín, đá ngầm phía dưới vẫn lặng lẽ im lìm, mặt biển xa xa cuồn cuộn vài cơn sóng, thoạt nhìn khá bất an.
“Mấy giờ rồi?” Giọng Lý Tư Niên vọng ra từ chiếc gối, y mơ màng ngủ, âm thanh còn mang giọng mũi rất mềm mại.
Phương Đại Xuyên vội dập thuốc, ngước mắt nhìn đồng hồ, “Hơn ba giờ chiều, cậu đói không, tôi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thuy-xin-tinh-giac/1319649/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.