*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng mưa xối xả, Phương Đại Xuyên đứng giữa lưng chừng núi, bốn phía tối đen, thấp thoáng chỉ thấy hình dạng đất đá dưới chân nhờ ánh chớp lóe lên rồi vụt tắt phía chân trời.
Phương Đại Xuyên nghiêng ngả bước đi. Giữa sườn núi có rừng trúc, chẳng biết ai đào mấy củ măng, Phương Đại Xuyên không để ý, sảy chân đạp vào hố măng, ngã ướt nửa ổng quần.
Lý Tư Niên đang ở đâu?
Phương Đại Xuyên nhìn quanh, bốn phía chỉ có bóng cây rùng rợn, hắn lau nước mưa trên mặt, lại suýt trượt chân, vội bám vào thân cây bên cạnh.
Bầu trời đêm phía xa nhoáng lên ánh chớp, tia chớp xuyên qua mưa bụi mịt mù, Phương Đại Xuyên chợt thấy mình đang nhìn thẳng vào một đôi mắt giữa không trung.
“A!” Phương Đại Xuyên thét lên một tiếng, hắn nhắm mắt lại, nắm đấm vung về phía trước theo phản xạ.
Chủ nhân của đôi mắt nọ không hề né tránh, bị Phương Đại Xuyên đấm văng vào thân cây phía sau, rồi cơ thể người nọ đổ nhào xuống như bao tải cát, đập xuống đất “thịch” một tiếng.
Phương Đại Xuyên cũng hoảng sợ ngã ngồi xuống vũng nước, nửa người lấm bùn, hắn vừa lùi lại phía sau vừa quơ chân đạp loạn xạ, đằng nào hôm nay cũng đi ủng da trâu Martin*, không sợ bị kim đâm thủng.
*Là loại này:
Chốc lát sau, thấy bên kia vẫn không động tĩnh, Phương Đại Xuyên nấp sau thân cây khác, khẽ khàng thò đầu ra. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-thuy-xin-tinh-giac/1319635/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.